Chương 47: Nỗi Khổ Từ Trong Chính Gia Đình

Sắc mặt Hứa Thanh Mai lập tức tái nhợt, biểu tình thống khổ.

Lâm Khải Đông liếc mắt nhìn Hoàng Thi Kỳ, giọng nói trầm thấp, xụ mặt nói: “Em tới đây làm gì, trở về phòng học đi.”

Hoàng Thi Kỳ trừng mắt nhìn Lâm Khải Đông, một màn này không ai chú ý tới.

Lúc này chuông báo vào lớp học vang lên, Lâm Khải Đông nhìn về phía Tống Thanh Vân cùng Đường Hân Điềm, nói: “Hai trò ở lại đây cùng Hứa Thanh Mai, buổi sáng không cần phải tới lớp học, bình phục lại chút tâm tình.”

Lâm Khải Đông không nói nhiều, lại nghiêm túc an ủi vài câu.

“Nữ sinh rất dễ dàng gặp phải những vấn đề về tình cảm ở lứa tuổi này.”

“Tình huống này, tôi sẽ phản ánh lại với nhà trường, bố trí một cô giáo tới đây làm tâm lý phụ đạo.”

Lâm Khải Đông đi rồi, còn bảo các nữ sinh khác tới đây hỏi thăm tình hình quay trở lại phòng học, một lòng một dạ học hành cho tốt, dạy dỗ bọn họ không cần phải làm mấy việc lung tung rối loại có liên quan tới quan hệ nam nữ.

Tống Thanh Vân và Đường Hân Điềm an ủi Hứa Thanh Mai, Hứa Thanh Mai cảm kích nhìn hai người, trong miệng nói cảm ơn.

Kỳ thật Hứa Thanh Mai khi còn nhỏ cũng không có bạn bè, lớn lên khó coi, tính tình nhút nhát, lại cả ngày bị Lâm Tư Kỳ chèn ép về mặt tinh thần.



Hiện tại ép hỏi Hứa Thanh Mai vì sao lại nhảy sông tự vẫn cũng chẳng có ích lợi gì, cái cảm giác trái tim tự ti bị nghiền nát, đặc biệt là ở ngay trước mặt người mình thích, chính là nhấn chìm cọng rơm cuối cùng của cô gái đang độ tuổi ngây thơ đơn thuần này.

Buổi sáng lúc Hứa Thanh Mai xảy ra chuyện, Đường Hân Điềm bị tiêu chảy đi WC, không có nhìn thấy, tới khi đi học, bạn cùng bàn nói cho cô biết, lúc này nhìn bộ dạng này của Hứa Thanh Mai, tức khắc vẻ mặt hận sắt không thành thép, giáo dục nói: “Bạn học Hứa Thanh Mai, bạn vì sao lại có thể vì một người nam sinh mà đi nhảy sông chứ? Còn nữa, bạn cũng thật to gan, thế nhưng không có sợ chết!”

Hứa Thanh mai trầm mặc, Tống Thanh Vân sợ Đường Hân Điềm nói quá, khiến Hứa Thanh Mai lại luẩn quẩn trong lòng, lại nghe thấy Hứa Thanh Mai nói: “Mình rất hối hận.”

Hứa Thanh Mai ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thanh Vân.

Hai mắt cô dường như trống rỗng, phiêu tán sương mù mông lung, không có tiêu cự, cũng không có tức giận.

“Hai người biết không?”

“Lúc mình đứng trên bờ sông quyết định nhảy xuống, mình hận không phải là Lâm Tư Kỳ vì sao lại muốn để cho mọi người biết được bí mật mình che giấu bấy lâu? Vì sao việc mình thích Trần Khải Nam, lại khiến mọi người trào phúng chế giễu tới vậy? Vì sao Trần Khải Nam không nhìn mình lấy một cái?”

“Mà là vì sao thế giới này không có ai yêu mình?”

“Ba mình qua đời sớm, mẹ mình vẫn luôn dẫn theo em trai mình vào trong thành sinh sống, vì phương tiện chăm sóc cho người em trai tàn tật của mình. Nhà bà nội cũng không cần mình, từ nhỏ mình đã bị ném về nhà bà ngoại, mợ đánh mình, không cho mình ngủ trên giường, mình sợ lạnh, liền chui vào chuồng trâu ngủ trong đống cỏ khô.”

“Để có thể vào thành, mình liều mạng học tập, thi đậu trường cấp hai tốt nhất trên trấn, sau lại bằng vào thành tích top ba trung học cơ sở, thi đậu vào Trung Chuyên.”



“Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, mợ mình rất vui, lần đầu tiên cười với mình, dẫn mình vào thành tìm mẹ, khi đó mình mới biết mẹ làm giúp việc cho nhà họ Lâm, cuộc sống trong thành cũng không sung sướиɠ gì. Mẹ biết mình thi đậu Trung Chuyên thì rất vui, còn tặng mình một bộ đồ mới, sau này mình mới biết được bà ấy thường làm rất nhiều quần áo mới cho Lâm Tư Kỳ, mà bộ đồ đó, là Lâm Tư Kỳ ghét bỏ, không thèm, mới tặng cho mình.”

“Mẹ mình vẫn luôn nghĩ đủ mọi cách lấy lòng Lâm Tư Kỳ, nhưng Lâm Tư Kỳ không thích bà ấy. Ngày nhập học, mình mặc bộ đồ mới, gặp được Lâm Tư Kỳ. Mẹ mình nói số mình ti tiện, Lâm Tư Kỳ là con gái nhà ông chủ, bảo mình phải giống như nha hoàn, trong trường học phải nghe theo mọi sai sử của Lâm Tư Kỳ, nếu không thì sẽ không nhận mình là con gái.”

“Mình từ nhỏ học hành khắc khổ, tiền học tiểu học, trung học đều là do mình đi nhạt củi bán lấy tiền mà có, vào Trung Chuyên lại được miễn học phí, tiền trợ cấp sau mỗi học kỳ, mẹ đều bắt mình đưa lại cho bà ấy, nói là dùng để chữa bệnh cho em trai.”

“Có đôi khi mình hận mẹ mình, vì sao đã không yêu mình lại muốn sinh mình ra trên đời này, mẹ mình nói kỳ thật lúc sinh mình ra, biết là con gái, đã đem mình ném xuống hầm cầu, đáng tiếc không có chết, được một ông lão đoán mệnh đi qua nhặt được, nói mình trời sinh phú quý, bảo bọn họ nuôi dưỡng cho tốt. Ba mẹ mình không tin, nhưng bà ngoại mình mê tín, nói mình ngay hầm cầu cũng không gϊếŧ chết được, mệnh tiện dễ nuôi, vẫn là cho một miếng cơm ăn, nuôi mình lớn.”

Tống Thanh Vân không ngờ Hứa Thanh mai còn gặp phải những trắc trở như vậy.

Đường Hân Điềm cũng là vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân trối.

Hai người đau lòng nhìn Hứa Thanh Mai, lại không

nói được gì. Hứa Thanh Mai mím môi, tiếng nói rất nhỏ, phảng phát như nói cho mỗi một mình nghe mà thôi.

“Khi mình bị nước sông bao phủ, hô hấp đình trệ, mình đột nhiên liền không hận.”

“Cái mạng này, mình đã trả lại cho bà ấy.”