Tống Thanh Vân cẩn thận ngắm nghía, phát hiện Hoàng Thi Kỳ lớn lên còn rất xinh đẹp.
Lông mày lá liễu, đôi mắt hạnh to tròn, con ngươi đen nhánh, như mặt nước mùa thu, có vài phần hàm vận giống như mỹ nhân cổ điển nhìn thấy mà thương, hơi chút nhíu mày có vài phần hương vị giống Lâm Đại Ngọc, chỉ là một khi mở miệng nói chuyện, hoàn toàn chính là cô gái trẻ rực rỡ năng động, hướng về phía trước, cả người chính khí thổ sinh thổ trưởng, cô gái trẻ tiêu biểu sau cải cách.
Lúc này vật tư thiếu thốn, mọi người đều còn chưa bắt đầu biết tới trang điểm, bảo dưỡng làn da, cùng lắm là bôi chút kem dưỡng da linh tinh mà thôi, cho nên diện mạo coi như đẹp, thì đó tuyệt đối là thiên sinh lệ chất, đẹp tự nhiên.
Hoàng Thi Kỳ có một mái tóc dài tới eo, đen thẳng óng ả, làn da trắng nõn, dáng người xinh đẹp, thành tích trong lớp cũng được xem như khá giỏi, nghe nói sau này sẽ được phân phối tới công tác tại một trường tiểu học ở trên huyện.
Tống Thanh Vân đột nhiên cảm thấy thực thần kỳ, kiếp trước cô với Hoàng Thi Kỳ không có nói chuyện với nhau nhiều, mười mấy năm sau nghe được tin tức Hoàng Thi Kỳ kết hôn, cô đều suýt chút nữa không nhớ ra được cái tên này là ai, đặc biệt là sau khi cô nghe người bạn tốt Đường Hân Điềm nói chồng của Hoàng Thi Kỳ chính là thầy giáo dạy toán của lớp bọn họ, Lâm Khải Đông, cô bất ngờ và bật ngửa, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.
Tống Thanh Vân hiện tại giống như cô gái nhỏ chuyên hóng tin buôn chuyện, biết được một vài bí mật, nhưng lại không thể nói ra, chẳng lẽ lại nói cho Hoàng Thi Kỳ, cái người đang đứng trên bục giảng giảng bài kia, thầy giáo dạy toán Lâm Khải Đông phong độ nhẹ nhàng đẹp trai tươi sáng, lại cố tình vẫn luôn hung dữ với cô ấy, tương lai sẽ trở thành chồng của cô ấy hay sao?
Giờ toán vẫn như ngày thường, mọi người bình tĩnh nghe giảng, thầy giáo Lâm đứng trên bục giảng viết viết vẽ vẽ, chữ viết tiêu sái thể chữ Liễu, ngay ngắn nề nếp y như con người anh ấy vậy, chỉnh tề xinh đẹp, lại khiến cho người ta có một loại cảm giác cấm dục thần bí, đặc biệt là chiếc áo sơ mi cùng quần tây ôm lấy dáng người thon thả, ở một nơi nhỏ bé như cái huyện thành này, một thầy giáo trẻ tuổi y trang chỉnh tề, chú ý tiểu tiết, bộ dạng không tầm thường như vậy, quả thật rất khó không khiến cho các nữ sinh yêu thích.
Ở niên đại này, mọi người đi học đều tương đối trễ, học sinh năm hai trường Trung Chuyên giống như bọn họ, kỳ thật phần lớn đều đã thành niên, có người thậm chí đã ngoài hai mươi, đúng là độ tuổi thiếu nữ hoài xuân thiếu nam đa tình, sau này sự tích yêu đương thành gia nhiều không đếm xuể.
Kiếp trước, Lâm Khải Đông vẫn luôn là truyền thuyết của Trung Chuyên bọn họ, dù sao sau khi tốt nghiệp nhiều năm cũng chưa từng có nghe nói qua chút tin tức có liên quan tới chuyện tình cảm tình ái gì đó của anh, sau này bỗng nhiên một tin tức được gửi vào trong nhóm chat của lớp, khiến cho mọi người bất ngờ không thôi, Lâm Khải Đông và Hoàng Thi Kỳ thế nhưng đăng ký kết hôn.
Tống Thanh Vân sau khi trọng sinh quay trở về, giống như đang nằm mơ một giấc mơ không có giới hạn, không chỉ nhặt lại quỹ đạo nhân sinh của bản thân, mà còn vây xem cuộc đời của người khác, còn có một vài bí mật vốn dĩ được ẩn giấu trong góc khuất, cũng lần lượt được vạch trần.
Tiếng chuông báo hiệu hết giờ học vang lên, thông báo giờ ra chơi đã tới, Tống Thanh Vân nằm ườn ra bàn, suy nghĩ cách bán chỗ thịt heo kia như thế nào, thì liền nghe thấy có tiếng nói chuyện xôn xao trong phòng học, không có ai chú ý tới Hứa Thanh Mai sau khi tan học liền chạy ra khỏi phòng học, mà cũng không có ai ngờ được giờ phút này Hứa Thanh Mai lại chạy ra khu sân thể dục, đứng bên bờ sông, quyết tuyệt nhảy xuống.
Một tiếng hét hãi vang lên.
“Hứa Thanh Mai nhảy sông.”
Các nam sinh đứng bên cửa sổ vốn dĩ đang nhìn các bạn nữ sinh mặc quần đùi chơi bóng rổ bên dưới, liền thấy bóng dáng của Hứa Thanh Mai xuất hiện bên bờ sông, sau đó liền nhảy xuống.
Mọi người đều chưa kịp làm ra phản ứng gì, tựa hồ cảm thấy là bạn nam sinh kia nói giỡn, đợi sau khi mọi người đi tới bên cửa sổ, thấy một đống người vây quanh bên bờ sông, mọi người mới tin tưởng là thật.
Lúc này đám người Tống Thanh Vân đã chạy xuống dưới, số còn lại vẫn còn lưu lại trong phòng học đứng bên cửa sổ vây xem.
Tống Thanh Vân cùng Đường Hân Điềm cùng nhau chạy xuống, lúc hai người tới nơi, Hứa Thanh Mai đã được một bạn nam đang chơi bóng rổ ở sân thể dục nhảy xuống cứu lên.
Giải cứu kịp thời, Hứa Thanh Mai sặc mấy ngụm nước liền tỉnh lại, Tống Thanh Vân cùng Đường Hân Điềm trước tiên tiến lên đỡ Hứa Thanh Mai trở về phòng ký túc xá của bọn họ, các bạn học còn lại thì đi xin phép thầy giáo.
Bọn họ về tới phòng ngủ, Tống Thanh Vân lấy khăn tay lau vệt nước trên tóc giúp Hứa Thanh Mai, rồi bảo cô ấy đi thay quần áo.
Không bao lâu, Lâm Khải Đông cũng chạy tới phòng ngủ, còn có một vài bạn học nữ trong lớp, hỏi thăm tình huống của Hứa Thanh Mai.
Trong văn phòng cũng chỉ có mỗi mình Lâm Khải Đông mới vừa dạy hết tiết trở về nghỉ ngơi, nghe thấy tin tức liền chạy tới đây.
“Chuyện này là sao?” Lâm Khải Đông nhíu mày hỏi.
Hứa Thanh Mai cúi đầu, Lâm Khải Đông liền nhìn về phía Tống Thanh Vân, Tống Thanh Vân đành phải trả lời đúng sự thật.
Lâm Khải Đông nhíu mi, thực hiển nhiên là thầy giáo trẻ chưa có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, đối mặt với tình huống này cũng là hết đường xoay xở, không biết phải xử lý như thế nào, rốt cuộc không có am hiểu, tinh tế bằng cô giáo.
“Bạn sao lại ngốc như vậy!” Hoàng Thi Kỳ cũng tới, lo lắng nhìn Hứa Thanh Mai: “Trường học có nhiều nam sinh như vậy, bạn vì một Trần Khải Nam mà làm ra loại chuyện như vậy quả thực không đáng!”