Chương 43: Bị Nhục Nhã Trước Mặt Mọi Người

Tống Thanh Vân cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng uyển chuyển, hoàn toàn cảm nhận được sức sống trong người, cũng cảm thấy không khí trong không gian ngọt ngào hơn bên ngoài, dường như ngay cả thảm thực vật ở nơi đây cũng cao lớn, phát triển hơn so với bên ngoài, có lẽ bởi nơi này dư thừa dưỡng khí hơn so với bên ngoài.

Còn về viên thuốc “Phì Bàn Hoàn” kia, Tống Thanh Vân ngay ngày hôm sau lúc ở trong phòng học, nhân lúc không ai chú ý, cầm sách che chắn một chút, làm bộ đi ngang qua, lấy ta từ trong không gian bỏ vào ly nước của Lâm Tư Kỳ.

Viên thuốc kia vừa dính nước liền tan ra ngay, sau khi tan ra liền hóa thành màu xanh nhạt, mấy ngày nay Lâm Tư Kỳ đều mang theo một chút bột cam, quýt ở nhà tới pha nước uống, hiện tại còn chưa có nhiều loại đồ uống được bán ngoài thị trường, cho nên bột cam quýt rất được hoan nghênh, viên thuốc sau khi bỏ vào cũng sẽ không nhận thấy sự khác nhau.

Tống Thanh Vân quay trở lại chỗ ngồi của mình, thấy Lâm Tư Kỳ đi WC đã trở lại, cầm lấy ly nước uống cạn, sau khi uống xong liền đặt lên bàn của Hứa Thanh Mai, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: “Đi rửa sạch cái ly này cho tôi.”

Hứa Thanh Mai lúc này đang viết gì đó, không có nghe thấy lời Lâm Tư Kỳ nói, Lâm Tư Kỳ lại cảm thấy Hứa Thanh Mai thế nhưng dám ngỗ nghịch cô ta, tức khắc giật ngược tóc của Hứa Thanh Mai.

“Cô đang làm gì thế?”

Nói xong liền nhìn về phía mặt bàn, Hứa Thanh Mai lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, đột nhiên lấy tay che lại, vội vàng nhét xuống gầm bàn, sau đó nhút nhát nhìn về phía Lâm Tư Kỳ.

Lâm Tư Kỳ khinh miệt nhìn Hứa Thanh Mai, phân phó lại lần nữa, sau đó liền xoay người trở lại chỗ ngồi của mình.

Hứa Thanh Mai ngồi ngay phía sau Lâm Tư Kỳ, mà ngồi cùng bàn với Lâm Tư Kỳ lại là một nam sinh tên Trần Khải Nam, bộ dạng thoạt nhìn có chút thanh tú, thành tích học tập cũng không tệ, chỉ là ánh mắt không tốt, lại thích Lâm Tư Kỳ, tính tình tiểu thư làm bộ làm tịch, kiều khí làm ra vẻ.

Trần Khải Nam thấy Lâm Tư Kỳ quay trở về, liền dịu dàng hỏi thăm: “Còn đau bụng sao?”

Lâm Tư Kỳ gật đầu, lại đương nhiên nói: “Tôi tới tháng, hôm nay anh tới nhà ăn lấy cơm giúp tôi!”

Nam sinh lập tức đỏ mặt, gật đầu, lại quan tâm hỏi thăm Lâm Tư Kỳ một câu.

Trong lớp có bạn học nữ nhìn thấy một màn này, ngầm cười nói: “Lâm Tư Kỳ này đúng thật là không e thẹn, loại chuyện này mà cũng nói cho bạn học nam biết!”

Lại nói bên này, nam sinh quay đầu lại dặn dò Hứa Thanh Mai, nhất định phải lấy nước ấm, Hứa Thanh Mai đỏ mặt gật đầu, rồi lại giống như giận lẫy, đứng dậy cầm theo cái ly nghe lời đi ra ngoài.



Đợi sau khi Hứa Thanh Mai rời đi, Lâm Tư Kỳ liếc nhìn Trần Khải Nam một cái, đột nhiên đi tới chỗ ngồi của Hứa Thanh Mai, sau khi tìm kiếm trong hộc bàn của Hứa Thanh Mai một lúc lâu, thế nhưng lấy ra một cuốn sổ nhỏ.

Cuốn sổ nhỏ nhìn qua khá thời thượng, hẳn là mua trong hiệu sách, bìa của cuốn sổ có vẽ hoa văn tinh xảo.

Lâm Tư Kỳ cười nhạo nói: “Mỗi ngày cơm ăn không đủ no, còn có tiền mua cuốn sổ nhỏ, tôi ngược lại muốn nhìn xem cô ta viết cái gì mà lại giấu giếm không cho ai xem như vậy!”

Trần Khải Nam nhíu mày nói: “Tư Kỳ, đừng xem, mau để lại chỗ cũ đi, em như vậy là không lễ phép.”

Lâm Tư Kỳ chu miệng với Trần Khải Nam, hừ hừ nói: “Anh quản tôi? Tôi càng muốn xem!”

Lâm Tư Kỳ lật xem, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, tựa hồ phát hiện được bí mật gì đó, vẻ mặt xuất sắc vô cùng, sau đó nhìn lại vài lần, rồi cất tiếng cười to, giơ cao cuốn sổ lên nói với các bạn học trong lớp: “Mọi người mau tới xem nha, Hứa Thanh Mai viết trong nhật ký rằng cô ta yêu thầm Trần Khải Nam!”

Cuốn sổ bị một bạn nam thích xem náo nhiệt cướp lấy, đưa cho mọi người thay nhau xem.

“Mình xem với!”

"Ha ha ha ha!"

“Hứa Thanh Mai đen như hòn than ấy, còn vọng tưởng hotboy của lớp chúng ta, Trần Khải Nam, oa nha, Hứa Thanh Mai yêu thầm cậu nha.”

“Oa nga, Trần Khải Nam, không ngờ cậu lại có sức hút lớn tới vậy, Hứa Thanh Mai người ta muốn gả cho cậu đó, còn nói cậu chính là hình mẫu lý tưởng trong lòng cô ta nha.”

Mọi người đều bắt đầu ồn ào nhốn nháo, trêu chọc Trần Khải Nam, sắc mặt Trần Khải Nam cũng trong nháy mắt đỏ bừng vì thẹn, xấu hổ không chỗ nào che giấu, sau cùng mặt mày xanh mét, xụ mặt nhìn Lâm Tư Kỳ.

Lâm Tư Kỳ bị nhìn có chút chột dạ, nói: “Anh nhìn tôi làm cái gì?” Rồi lại đúng lý hợp tình nói: “Được rồi, anh không cho tôi xem, có phải là vì biết trong đó viết cái gì, anh biết Hứa Thanh Mai yêu thầm anh?”