Chương 3: Gửi thư về thành phố 3

La Thanh Mai xếp đồ trong gói hàng lại, trở về trong phòng, nhìn xung quanh phòng mình, những năm gần đây cô đã mua không ít những đồ vật nhỏ, không khỏi thở dài, nếu mang hết về thì để ở chỗ nào đây?

Cô ngồi trên giường suy nghĩ một hồi, trong đầu tính toán trước xem là phải mang theo cái nào, không cần mang theo cái gì, tất cả đều phải suy tính cho rõ ràng.

La Thanh Mai kiểm tra kỹ cửa sổ, thổi tắt ngọn đèn dầu rồi đi ngủ, chuyện gì cần làm thì để ngày mai tính tiếp.

Bây giờ là mùa đông, cũng không có việc gì phải làm, La Thanh Mai tốn thời gian cả một buổi sáng để thu xếp lại tất cả đồ đạc của mình.

Sinh hoạt ở trường Thanh niên trí thức mấy năm, cô cũng mua sắm thêm không ít thứ, những thứ không mang đi được cô gom chúng lại, dự tính sẽ đưa cho ông đội trưởng, nếu ông ấy không cần thì cô sẽ đưa cho những người cần chúng.

“Thạch Đầu, bà nội của em có ở đây không?” La Thanh Mai đứng trước nhà ông đội trưởng hỏi Thạch Đầu đang chơi đùa ở cửa.

“Chị Thanh Mai, bà nội em có ở nhà.” Thạch Đầu hít mũi một cái, ngóc đầu hướng vào trong nhà gọi: “Bà nội, bà nội ơi, chị Thanh Mai tìm bà kìa.”

Bà nội Thạch đi ra, thấy La Thanh Mai thì mỉm cười: “Thanh Mai, sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến đây thế?”

“Bà nội Thạch, hôm nay cháu tới đây là có chút việc, chúng ta vào nhà ngồi nói.” La Thanh Mai cười một tiếng.

Bà nội Thạch rót cho La Thanh Mai một cốc nước, nghe cô thông báo về chuyện trở về thành phố, vẻ mặt của bà ấy kiểu, đúng ra là phải về từ lâu rồi.

“Trong thành phố rất tốt, cháu hẳn nên sớm trở về từ lâu, vậy mà vẫn cứ khăng khăng ở đây cho đến tận bây giờ, ở nơi này dãi nắng dầm mưa* có cái gì tốt đâu, còn không bằng ở trong thành phố ăn sung mặc sướиɠ.”

*Dãi nắng dầm mưa: có nghĩa là ám chỉ sự chịu đựng và vất cả của bản thân phải cực khổ rất nhiều, đặc biệt đây là ám chỉ những người lao động ngoài trời.

La Thanh Mai nói tiếp, cũng không muốn nói nhiều về chuyện riêng của gia đình mình: “Bởi vì cháu trở về mà không thể nào mang hết đồ đạc đi được, nên mới thu dọn một chút mang cho mọi người, hy vọng bà đừng chê.”



Bà nội Thạch liếc nhìn cái võng lưới mà La Thanh Mai mang tới, không khỏi cười tươi: “Làm sao mà chê được? Đồ cháu dùng cũng đều là từ trong thành phố gửi tới, đều là đồ tốt.”

“Còn có một vài món đồ khá lớn, chờ sau khi cháu đi sẽ để lại cho ông đội trưởng sắp xếp xử lý.”

Bà nội Thạch nghe rõ, lúc này khen ngợi La Thanh Mai mấy câu, mặt cười cũng nhăn lại như một đóa hoa cúc.

Đầu năm nay đồ vật gì cũng khan hiếm, dù đồ có nhiều đi chăng nữa cũng không chê.

“Cháu ngồi uống thêm chén nước, chắc là ông đội trưởng sẽ trở về sớm thôi.” Bà nội Thạch hào phóng múc vào trong chén nửa muỗng đường đỏ.

La Thanh Mai cũng không từ chối, cầm chén nước từ từ uống chờ ông đội trưởng trở về.

Ông ấy quả thật như bà nội Thạch nói rất nhanh đã quay lại, nghe La Thanh Mai nói sẽ trở về thành phố, tự cho là đúng gật đầu: “Đến lúc nên trở về rồi.”

Ông đội trưởng cũng không muốn làm khó La Thanh Mai, nhanh chóng cấp cho các loại giấy chứng nhận, trừ những việc này La Thanh Mai còn muốn đi đến ủy ban xã để làm một vài thủ tục, nói chung là rất phiền phức, chạy đi chạy lại hai ba ngày mới làm xong toàn bộ.

Ông đội trưởng biết La Thanh Mai nhờ mình xử lý những đồ đạc mà cô không mang đi, sau khi đi xem qua, trong lòng tính toán giá trị các món đồ một chút, cảm thấy mình chiếm hời của người ta quá.

Ông ấy suy nghĩ một chút, cố ý giữ lại địa chỉ ở thành phố của La Thanh Mai, chờ đến năm sau sẽ gửi cho cô một chút đặc sản quê hương.

Trạm xe lửa cách đại đội La Loan rất xa, La Thanh Mai tính toán thời gian, rồi nói cảm ơn với ông đội trưởng: “Đội trưởng, ông đi về trước đi, những năm này đã làm phiền ông chăm sóc rồi.”

“Trên xe cháu nhớ chú ý an toàn, sau này nhớ viết thư liên lạc nhé.” Ông đội trưởng lần mò điếu thuốc lá trong túi, thúc giục La Thanh Mai nhanh chóng lên xe lửa, sau đó mới quay về với cậu con trai lớn.

La Thanh Mai tìm được vị trí của mình, cất hành lý xong, nghe xe lửa phát ra tiếng kêu thật to và dài, nhìn cảnh vật đang từ từ di chuyển bên ngoài cửa sổ, cô có phần chờ đợi tương lai sau này, đã nhiều năm trôi qua rồi, có lẽ mọi điều đã không còn như xưa nữa.