Chương 7.2

Dưới ánh mặt trời, ngọc bội hình rồng này tỏa ra màu xanh ngọc lục bảo, trong suốt như pha lê, khiến cho người có một cảm giác kính sợ không thể giải thích.

Tô Hòa Nịnh nhìn chăm chú: “Đây chính là tùy thân không gian thường xuất hiện trong tiểu thuyết sao?”

Nói xong, cô lại tự giễu một câu: “Không đúng, mình cũng là người trong tiểu thuyết, là nữ chính có số phận thê thảm nhất.”

Hình ảnh trước mắt đột nhiên chợt lóe, mảnh ruộng cằn cỏi sau núi không thấy nữa, thay vào đó là một không gian vô tận với nhiệt độ ấm áp.

Bên cạnh khu vực giống như viện nghiên cứu nông nghiệp mà cô từng làm là một dòng suối linh tuyền không ngừng chảy cuồn cuộn.

Tô Hòa Nịnh miệng lưỡi không hiểu sao khô khốc, dùng tay múc linh tuyền uống một ngụm.

“Thật ngọt.” Tô Hòa Nịnh đứng dậy, ngày hôm qua eo còn đau nhức, bây giờ không đau nữa, “Thực sự thần kỳ như vậy sao?”

Cô quyết định trở về lấy cái ly đựng nước suối, mỗi ngày sẽ đưa cho Tạ Niên Cảnh uống thử xem, hy vọng có thể trị khỏi dây thanh quản và chân bị thương của anh.

Tô Hòa Nịnh vuốt cằm trầm tư: “Tối hôm qua còn nghe được giọng nói của các đồng nghiệp, không biết đây là đang dự đoán sự kiện gì.”

Chỉ là, nữ chính của các tiểu thuyết khác có hàng trăm triệu thậm chí hàng chục tỷ vật tư trong không gian, không bao giờ cạn kiệt, tại sao cô lại không có gì hết vậy?

“Ai, nếu là không gian xuất hiện sớm một chút thì tốt rồi, trước khi mình trọng sinh tốt xấu gì cũng có thể trữ một chút.”

Tô Hòa Nịnh vừa nói xong, mặt đất hư không bên cạnh trở nên rắn chắc, cô có thể đi đến nơi xa hơn một chút.

“Đây là…… Mở khóa một khu vực mới?”

Lúc này Tô Hòa Nịnh mới phát hiện ra ở xung quanh còn ba khu vực chưa được mở khóa, cô có đi như thế nào cũng không qua được.

Mà khu vực mới mở khóa trước mặt chính là trung tâm thương mại lớn mà cô quen thuộc nhất!

Tô Hòa Nịnh mở to mắt: “Đây không phải là trung tâm thương mại đối diện với viện nghiên cứu của chúng ta sao?”

Lúc trước khi đi dạo đến khu vực dành cho mẹ và bé, cô không khỏi tiếc nuối, Diệu Diệu bảo bối của cô chưa bao giờ được uống loại sữa bột tốt như vậy.

Khi đó ba và mẹ không còn nữa, Tô Hòa Nịnh mang theo con gái, cũng không có tinh lực để tham gia kỳ thi tuyển dụng của nhà máy điện, cuộc sống của cô và Tạ Niên Cảnh rất khó khăn, cô luôn cảm thấy đã bạc đãi đối với Diệu Diệu của cô.

Tô Hòa Nịnh đứng ở lầu một, vừa lúc có một màn hình hướng dẫn, cô có thể trực tiếp chuyển sang từng tầng xem bên trong đó có gì.

Các loại vật tư cái gì cần có đều có, các sản phẩm mà viện nghiên cứu của cô phát minh ra đều có, sữa bột dành cho trẻ em mọi lứa tuổi.

Cô đột nhiên rất mong chờ, ba khu vực khác mở khóa sẽ có bất ngờ gì.

Tô Hòa Nịnh lấy một đống hạt giống được gieo trồng ở ruộng thí nghiệm, còn có hạt giống táo mà mẹ cô thích và một đống hạt giống rau củ khác.

Ở niên đại này, trái cây còn rất hiếm, mẹ cô có tiền cũng tiếc không dám mua ăn.

Tô Hòa Nịnh đang định so sánh xem liệu các loại trái cây và rau quả được nuôi dưỡng bởi dòng suối linh tuyền trồng trong khu vực thí nghiệm dành riêng cho không gian này có sự khác biệt gì hay không.

Làm xong việc này, Tô Hòa Nịnh cũng không trì hoãn nữa, cô cầm lấy ngọc bội nhanh chóng trở về nhà.

Tạ Niên Cảnh và Trần Tương Nghi cũng chưa trở về, Tô Hòa Nịnh động tác nhanh chóng cầm một cái thùng lớn, thở hổn hển mà quay trở lại không gian lấy đầy một thùng nước!

Tô Hòa Nịnh rót một ly lớn cho mẹ và chồng mình, cô cũng uống trước một ly và chờ hai người bọn họ trở về.

***

Thôn Ủy Hội, văn phòng trưởng thôn.

“Vợ của cháu cũng thật lợi hại, nhanh như vậy đã cùng Tô gia đoạn tuyệt quan hệ, may mắn ở nơi này cháu còn có chỗ ở, so với nhà cũ Tô gia tốt hơn nhiều.” Trưởng thôn công chứng xong trở về, cảm thán, “Niên Cảnh, trong xưởng thật sự không thể lại châm chước nữa sao?”

Trưởng thôn là họ hàng bên nhà mẹ của Tạ Niên Cảnh, suy nghĩ liền thở dài, bộ phận giám sát an toàn nhà máy điện có bao nhiêu người có thể có được trình độ học vấn như Tạ Niệm Cảnh?

Về sau anh lại càng có cơ hội thăng tiến cao hơn, nhưng bây giờ vì một sự cố an toàn dẫn đến bị thương dây thanh quản, ảnh hưởng đến khả năng nói chuyện bình thường của anh.

Trưởng thôn châm một điếu thuốc rồi thở dài: “Cháu nói xem, trở về dưỡng thương tìm bác sĩ Bành châm cứu thì thành thật một chút, một hai phải đi làm việc xấu, giọng nói còn chưa trị khỏi, nay chân lại bị thương!”

Lúc này, sợ là không còn hy vọng quay lại nhà máy nữa, phúc lợi và đãi ngộ kia, có bao nhiêu người cố gắng chen chân vào?

Tạ Niên Cảnh viết chữ nói cho trưởng thôn:【 trong nhà máy có quy định của nhà máy, chỉ nhận người có sức khỏe tốt, tứ chi hoàn chỉnh. 】

Trưởng thôn biết điều này, nhưng là lý trí thì biết, cảm xúc thì không chấp nhận được.

“Cha mẹ cháu đều hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ, trong nhà máy dù thế nào cũng phải chăm sóc cho cháu chứ?”

Tạ Niên Cảnh dùng ánh mắt ý bảo ông đừng nói nữa, ngày thường anh không đề cập đến cha mẹ, là bởi vì không biết bọn họ có thật sự đã hy sinh hay không, nhiều năm như vậy cũng không rõ tung tích, anh càng nguyện ý tin tưởng bọn họ là đang ở chỗ nào đó che giấu tung tích, tiếp tục vì quốc gia mà cống hiến.

Trưởng thôn líu lưỡi: “Bát sắt nói ném liền ném, ta sao lại có một đứa cháu không bớt lo như con!”

Lúc trước, ông thấy thằng nhóc này mỗi khi đến chủ nhật đều đạp xe chạy vào trong thôn, không chịu ở lại nhà máy giống như là một người mất hồn vậy.

Trưởng thôn vô cùng nghi ngờ Tạ Niên Cảnh trở về dưỡng thương, tìm bác sĩ Bành xem bệnh, trong lòng anh cũng rất là vui sướиɠ hài lòng!

Biết được hôn kỳ của Tô Hòa Nịnh sắp đến, ông còn lo lắng Tạ Niên Cảnh luẩn quẩn trong lòng, ha, không nghĩ tới.....

Lần này bị thương, ngược lại đem đến vận may lớn cho Tạ Niên Cảnh!

Tạ Niên Cảnh: 【 để xem lại đã, con tôn trọng quyết định của nhà máy 】

Nghĩ đến xưởng trưởng luôn khuyên anh dưỡng thương thật tốt, chờ vết thương khỏi lại trở về.

Tạ Niên Cảnh giơ tay chạm vào yết hầu của mình, vẫn là một trận đau đớn.

Chỉ sợ, không mấy rất lạc quan.