Chương 7.1: Không gian xuất hiện

Tô Hòa Nịnh đầu tiên là mơ thấy mình chạy đến mảnh ruộng hoang sau núi lúc nửa đêm.

Không hiểu sao, cô cầm cái cuốc và bắt đầu đào, đào ra được một ngọc bội hình rồng.

Cô còn đang nghi hoặc, thì bất ngờ phát hiện mình đang ở một nơi khác.

Một không gian rộng lớn xuất hiện trước mắt cô.

【 cuối cùng thì cô cũng đã tới, tôi đã đợi cô rất lâu rồi. 】

Tô Hòa Nịnh còn chưa nhận ra đây là ai thì lại nghe được một giọng nói quen thuộc. Người đang nói chuyện là những đồng nghiệp cũ của cô. Mọi người không ngừng tiếc nuối vì sự ra đi của cô, cho dù không quay lại làm việc ở viện nghiên cứu, họ vẫn luôn nhớ đến cô.

Tô Hòa Nịnh càng nghe càng cảm thấy chân thật, ở trong mơ kích động không thôi.

Sau đó, khung cảnh lại thay đổi, quay trở về căn phòng của cô và Tạ Niên Cảnh đang ở.

Đôi tay của người đàn ông đặt ở đầu vai cô, con ngươi đen nhánh tràn đầy hình bóng của cô.

“Niên Cảnh?” Tô Hòa Nịnh lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của Tạ Niên Cảnh như vậy, mặt cô đều đỏ bừng, “Làm sao vậy?”

Cô cúi đầu, lúc này mới phát hiện cả hai đều không mặc quần áo, đang ôm nhau.

Tô Hòa Nịnh cảm thấy xấu hổ, tuy rằng đêm tân hôn là cô chủ động. Nhưng bản chất của cô khá nội liễm và ngượng ngùng trong những chuyện như thế này.

Tô Hòa Nịnh đang muốn ỡm ờ, liền nghe được một giọng nói trầm thấp dễ nghe:

“Nịnh Nịnh.”

Mặt Tô Hòa Nịnh lập tức đỏ bừng, hai tai trắng nõn của cô cũng đều biến thành màu đỏ. Đây là…… Giọng nói bình thường của Niên Cảnh?

“Nịnh Nịnh, anh vẫn luôn muốn nói cho em rằng anh thích em, nằm mơ đều muốn em trở thành vợ anh.”

Tô Hòa Nịnh nghe giọng nói từ tính này vang lên bên tai, nhịp tim của cô hoàn toàn mất kiểm soát. Giọng nói của Niên Cảnh nhà cô dễ nghe như vậy sao?

Trong nửa sau của giấc mơ, Tô Hòa Nịnh được người đàn ông gắt gao ôm vào trong ngực, anh còn không ngừng gọi tên cô ở bên tai, nói rằng anh yêu cô.

Cả người Tô Hòa Nịnh như là một linh hồn bay đi. Chờ cô tỉnh lại, cô vẫn còn mê mang.

Cùng với Tạ Niên Cảnh kết hôn nhiều năm, cuộc sống sinh hoạt vợ chồng của bọn họ không nhiều, anh sợ cô ghét bỏ anh cho nên anh luôn cố gắng kiềm chế.

Chỉ là, Tô Hòa Nịnh không ngờ rằng anh sẽ hoàn toàn thổ lộ lòng mình, nói cho cô biết tất cả tình yêu của mình, vô cùng sâu đậm.

Tô Hòa Nịnh ngồi dậy vừa lúc đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tạ Niên Cảnh. Cô cũng không dám nhìn anh nhiều, luôn nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi.

Tạ Niên Cảnh không tiếng động mà nhìn cô, từ đầu giường lấy ra giấy bút hỏi cô.

【 tối hôm qua em không ngủ ngon à? Ván giường ở chỗ anh có hơi cứng. 】

Tô Hòa Nịnh nhìn nét chữ mạnh mẽ hữu lực của anh, trong đầu không nhịn được lại nghĩ đến giấc mơ tối qua. Anh cũng rất mạnh mẽ giống như đang cày ruộng ban ngày vậy, không biết mệt.

Bàn tay to với khớp xương rõ ràng của anh đặt ở trên trán cô, dùng ánh mắt dò hỏi cô “Có phải là bị sốt rồi không”.

Tô Hòa Nịnh vội vàng lắc đầu: “Em không sao, chính là ngủ…… Có hơi nóng!”

Những chuyện khác cô cũng không có mặt mũi nói ra. Dĩ nhiên không thể nói cho anh, cô đã mơ một giấc mơ xấu hổ như thế nào, còn nghe được giọng nói của anh, vì vậy cô lại càng có cảm giác xấu hổ!

Tô Hòa Nịnh hận không thể đem chính mình vùi vào trong đất, âm thầm mắng:

Cô suy nghĩ quá nhiều! Cô thật không thuần khiết!

Hôm nay, ban ngày Tạ Niên Cảnh có việc, muốn đi thôn ủy một chuyến, Tô Hòa Nịnh nhân tiện đi theo cùng, mời trưởng thôn đi đến nhà cũ Tô gia.

Dưới sự chứng thực của trưởng thôn, Tô Hòa Nịnh không chút chậm trễ nói lời tạm biệt với nhà cũ Tô gia, cả quá trình nhanh đến mức khiến bà Tô không kịp phản ứng.

Chờ lấy lại tinh thần thì mảnh "ruộng gầy" đã thuộc quyền sở hữu của Tô Hòa Nịnh, bà Tô choáng váng, bà ta vốn là muốn xử lý "rác rưởi" nhưng sao bà ta lại có cảm giác bị lỗ?

Rời khỏi Tô gia, Tô Hòa Nịnh đi đến phía sau núi, giấc mơ tối qua làm trong lòng cô hiếu kỳ, nếu thật sự có ngọc bội thần kỳ đó. Điều này có nghĩa là giọng nói của Tạ Niên Cảnh có thể được trị khỏi? Tưởng tượng đến đây, bước chân của Tô Hòa Nịnh càng nhanh hơn.

Tới nơi, Tô Hòa Nịnh bật cười: “Thật đúng là giống như chó gặm, nhưng nếu được cải tạo thì sẽ tốt hơn.”

Cô ở ngoài ruộng đi bộ một vòng, trong mơ quá tối, không biết vị trí cụ thể là ở đâu.

Tô Hòa Nịnh gần như muốn bỏ cuộc: “Cái gì a? Quả nhiên chỉ là một giấc mơ!”

Cô tức giận đá chân, không cẩn thận đá vào một hòn đá, đau đến cô ngồi xổm xuống đất. Lúc này, một góc xanh biếc xuất hiện trên lớp đất đá bên cạnh hòn đá.

Tô Hòa Nịnh bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt, nhanh chóng đem nó đào ra: “Đây là…… ngọc bội hình rồng trong mơ!”