Chương 14.1

Tục ngữ nói rất đúng: Ruộng đất gầy không người cày, cày rồi ai cũng tranh.

Trước khi trọng sinh, Tô Hòa Nịnh đã từng thảo luận cùng các đồng nghiệp trong sở nghiên cứu văn hóa nông nghiệp về vấn đề chất lượng đất ở sau núi của thôn Bạch Mã.

Lúc ấy mọi người đưa ra kết luận là “Bón phân khoa học, biến rác thành vàng”.

Sau khi đám người kia tức giận rời đi, Tô Hòa Nịnh ngồi xổm xuống ở một bên: “Vận may thật sự là quá tốt.”

Tạ Niên Cảnh nhìn thấy Tô Hòa Nịnh dùng tay nắm đất trên ruộng, anh kiên nhẫn chờ kết quả của cô.

Tô Hòa Nịnh vỗ vỗ tay: “Ruộng này thật thần kỳ, năm nay mưa nhiều, mọi người thu hoạch đều không tốt lắm, thậm chí có một số đất đã bị lão hóa sớm.”

“Có lẽ là hệ thống thoát nước ở đây tốt hơn những ruộng khác, ngược lại làm cho mảnh "ruộng gầy" này được nuôi dưỡng khá tốt.”

Tạ Niên Cảnh không ngờ Tô Hòa Nịnh lại biết nhiều đến vậy.

Rõ ràng là đám người Vương Chí Phú đều không thể nhìn ra được điều này, bằng không trong thôn nhiều người như vậy, không thể không có ai đánh chủ ý lên mảnh ruộng này.

Tô Hòa Nịnh yêu cầu Tạ Niên Cảnh chia một phần giấy ghi chú mà anh luôn mang theo bên người cho cô.

Cô lấy một ít đất ở đây, định trở về so sánh với mảnh ruộng thí nghiệm trong không gian của mình, thuận tiện xem thử trái cây và rau củ trong không gian của mình đã phát triển như thế nào.

Khi hai người đi trở về, một bóng người lén lút đi ở bên cạnh họ.

Tô Hòa Nịnh vừa nhìn liền biết là ai.

Tô Hòa Nịnh cũng không cần làm cái gì, Tạ Niên Cảnh đã trực tiếp vung cái cuốc qua.

“A!!!”

Đỗ Bạch Vi ngồi bệt xuống đất, xương cụt đập vào bậc đá, làm cho cô ta đau đớn gần như lăn lộn trên mặt đất.

Vành mắt cô ta đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn Tạ Niên Cảnh: “Anh muốn gϊếŧ tôi sao?”

Nếu không phải cô ta tránh né kịp thời, cái cuốc này chắc chắn sẽ chặt đứt tay cô ta.

Tô Hòa Nịnh nhìn thấy Tạ Niên Cảnh không hề lưu tình, trên mặt cô lập tức lộ ra ý cười.

“Cô ở chỗ này làm cái gì? Tôi cảnh cáo cô, đừng làm những điều không nên làm.”

Đỗ Bạch Vi vốn là muốn đến xem Tô Hòa Nịnh bị chê cười, bị nhiều người đàn ông bao vây như vậy, cô có thể chiếm được lợi ích gì?

Nhưng mà Đỗ Bạch Vi đã đánh giá thấp sức mạnh của Tạ Niên Cảnh, cũng đánh giá thấp sức hấp dẫn vẻ đẹp của Tô Hòa Nịnh.

Đỗ Bạch Vi khôi phục lại bộ dáng bạch liên hoa, run rẩy nói: “Tôi, tôi chỉ là lo lắng, muốn đến đây xem thử.”

“Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng là bạn thuở nhỏ của A Trạch, là bạn bè nhiều năm như vậy......”

Tô Hòa Nịnh lười nghe cô ta nói nhảm, cô thân mật mà kéo cánh tay của Tạ Niên Cảnh: “Chồng ơi, chúng ta đi thôi.”

“Trên người của thanh niên trí thức Đỗ này quá thúi, đừng tới gần kẻo chúng ta cũng bị lây nhiễm.”

Người đàn ông vẫn luôn im lặng, lúc này lại phá lệ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Tiếng cười trong trẻo của Tô Hòa Nịnh cách mấy chục mét Đỗ Bạch Vi cũng có thể nghe được.

“Chồng ơi, anh cũng đồng ý với những gì em nói sao? Ha ha ha ~ xem ra thật sự là rất thúi! Ghê quá ~”

Đỗ Bạch Vi tức giận nắm một nắm đất, nhưng lại không biết trút cơn giận vào đâu!

Cô ta phẫn hận mà nhìn bóng dáng ân ái của Tạ Niên Cảnh và Tô Hòa Nịnh.

“Rốt cuộc là chỗ nào không đúng? Tiện nhân Tô Hòa Nịnh này sao lại đột nhiên yêu Tạ Niên Cảnh, cái này không khoa học?”

Đỗ Bạch Vi rõ ràng đã sửa lại cốt truyện, Tô Hòa Nịnh yếu đuối đã bị “ép” kết hôn cùng người đàn ông này. Không phải bọn họ nên thường xuyên cãi nhau sao?

“Khoan đã……” Đỗ Bạch Vi đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô ta híp mắt, “Trên cổ Tô Hòa Nịnh sao lại có một cái ngọc bội?”

Đỗ Bạch Vi tin tưởng, trước đây cô ta đã viết rất sơ lược, đặc biệt là bối cảnh của cha mẹ Tô Hòa Nịnh và những họ hàng của thế hệ trước.

Cô ta ghét nhất là suy xét mấy thứ này cho nên đều viết sơ sài, không có giới thiệu nhiều.

Cho nên ——

Cái ngọc bội này là ở đâu ra?

Đỗ Bạch Vi cảm thấy chính mình không nhìn lầm, vừa rồi nếu không phải Tô Hòa Nịnh cúi người qua, cô căn bản là không nhìn thấy chút góc nhỏ ấy.

“Thật là kỳ quái.” Đỗ Bạch Vi vừa nhe răng trợn mắt từ trên mặt đất bò dậy, vừa suy nghĩ về cốt truyện, “Chẳng lẽ là mình không nhớ rõ?”

Lúc trước khi viết cốt truyện, cô ta chỉ viết theo cách mà mình thích, toàn bộ đều xoay quanh nam nữ chính, hoàn toàn lười suy nghĩ đến những người khác.

Hiện tại thì tốt rồi, Đỗ Bạch Vi chỉ nhớ rõ cốt truyện của mình và Tống Ngọc Trạch, những người khác, bao gồm pháo hôi Tô Hòa Nịnh, cô ta một chút đều không nhớ rõ, làm sao bây giờ?!

Đỗ Bạch Vi mất hồn mất vía về đến nhà, Tống Ngọc Trạch không biết là đã đi đâu rồi.

Bọn họ mới vừa tân hôn không lâu, vẫn luôn dính ở bên nhau, hôm nay người đàn ông này cũng quá khác thường.