Chương 13: Vợ chồng phối hợp ngược cặn bã

Khi Tô Hòa Nịnh ngủ dậy, phát hiện mình đang dán sát vào Tạ Niên Cảnh.

Cô không chỉ vòng cánh tay trên eo anh mà chân cũng quấn trên người anh.

Tô Hòa Nịnh đỏ mặt, xác nhận là mình không phải đang nằm mơ, trước mắt là hiện thực.

Trong lòng cô cảm thấy không còn lo sợ nữa.

Giấc mơ này càng nhắc nhở cô không thể lại giẫm lên vết xe đổ, sống lại một đời, lần này phải đem vận mệnh của mình nắm giữ ở trong tay.

Lúc rời giường, Trần Tương Nghi đã làm xong bữa sáng, Tô Hòa Nịnh muốn đi ra ngoài ruộng chờ đám người kia tới, cho nên cô ăn rất nhanh.

“Nịnh Nịnh, mẹ đi cùng với con?” Trần Tương Nghi chủ động nói ra, “Sợ bọn họ bắt nạt con.”

Tô Hòa Nịnh ôm bả vai mẹ cô nở nụ cười: “Con không bắt nạt bọn họ đã tốt lắm rồi.”

Biểu tình của Trần Tương Nghi cứng lại, dường như là đúng như vậy.

Không cần cô phải nói, Tạ Niên Cảnh đã chuẩn bị sẵn các loại dụng cụ xới đất, đang đứng ngoài cửa đợi vợ anh.

Tô Hòa Nịnh mỉm cười đi ra ngoài: “Em mang theo một cái cái ly, đến lúc đó chúng ta cùng nhau uống nước.”

Tai của Tạ Niên Cảnh đột nhiên nóng lên, anh gật đầu, mắt nhìn thẳng, đứng ở bên cạnh Tô Hòa Nịnh.

Tô Hòa Nịnh cầm một lý lớn nước linh tuyền, nghĩ thầm, người đàn ông này thoạt nhìn vừa hung dữ lại lạnh lùng, nhưng kỳ thật cũng khá đáng yêu.

Nhìn anh lúc này vừa nội liễm lại thẹn thùng, nơi nào còn nhìn thấy bộ dáng mạnh mẽ đè cô ở trên giường mà hôn tối hôm qua……

Hai người đi tới mảnh ruộng "gầy" của bọn.

Tô Hòa Nịnh ước lượng thời gian, líu lưỡi nói: “Chẳng lẽ bọn họ sẽ không tới?”

Tuy rằng cô cũng chỉ là nói vậy thôi, không có thật sự, nhưng mà có sức lao động miễn phí ai sẽ từ chối chứ?

Đặc biệt là loại người tự mình đưa tới cửa, tự chuốc lấy cực khổ.

Lúc này, một số tin đồn vang lên.

“Ai da, tôi thật là không muốn nói chuyện, ngày hôm qua thanh niên trí thức Đỗ không phải là rớt vào hố phân sao? Hôm nay tôi gặp được cô ấy, cảm thấy vẫn còn có mùi!”

“Không được, tôi không thể nhìn thẳng vào thanh niên trí thức Đỗ được, tôi nhìn thấy cô ấy liền tự động nhớ tới mùi ngày hôm qua, tôi…… ọe!!”

Âm thanh nôn khan truyền đến.

Tô Hòa Nịnh nhịn cười đến khó chịu, khó trách hôm nay không nhìn thấy Đỗ Bạch Vi ở chỗ này nhảy nhót.

Người phụ nữ này chết vì sĩ diện, tâm cao khí ngạo có lẽ là không chịu không nổi những việc như vậy, nên xám xịt mà trốn trở về.

Tống Ngọc Trạch vừa mới từ bên ngoài trở về, lúc đi ngang qua liền nhìn thấy nụ cười như hoa của Tô Hòa Nịnh đang đi bên cạnh người đàn ông vóc dáng cao lớn.

Nụ cười xinh đẹp của cô dưới ánh mặt trời càng trở nên rực rỡ hơn, Tống Ngọc Trạch đột nhiên phát hiện anh ta không thể nghĩ ra có người nào so với cô đẹp hơn.

Chỉ là bây giờ trong mắt cô chỉ có người đàn ông bên cạnh này.

Ánh mắt của Tống Ngọc Trạch trầm xuống: “Nhìn mặt ngoài thì đúng là tuấn nam mỹ nữ, chậc, nhưng thực tế cũng chỉ là một tên tàn phế.”

Tống Ngọc Trạch nhìn thấy Tạ Niên Cảnh đi lại khó khăn, anh ta cảm thấy xấu hổ thay cho Tạ Niên Cảnh. Như thế này làm sao có thể xứng đôi với Tô Hòa Nịnh?

Tô Hòa Nịnh căn bản là không nhìn thấy Tống Ngọc Trạch, cô chỉ tập trung nói chuyện cùng với chồng cô, Niên Cảnh.

“Chờ ruộng của chúng ta được cày xới xong, đến lúc đó chúng ta sẽ trồng cái gì nhỉ?”

Tô Hòa Nịnh đã luyện ra một loại bản lĩnh, cho dù là Tạ Niên Cảnh không có biện pháp nói chuyện, cô vẫn có thể giao tiếp với anh một cách liền mạch, dựa vào sự biến đổi trong ánh mắt để hiểu ý anh muốn nói!

Cô thật đúng là có chút "bệnh xã hội" ở trên người, he he.

Lúc này Tạ Niên cảnh vẫn chưa biết ngôn ngữ của người câm điếc, gần đây anh có dành thời gian để xem qua một cuốn sách về ngôn ngữ của người câm điếc.

Lúc nói chuyện với Tô Hòa Nịnh, anh thử khoa tay múa chân hai cái.

Tô Hòa Nịnh nhìn thấy liền đau lòng: “Không cần, em có thể hiểu được ánh mắt và ý tứ của anh, đừng học, sau này anh sẽ khỏe lại thôi.”

Người đàn ông Tạ Niên Cảnh này từng có bao nhiêu ưu tú và kiêu ngạo.

Làm cho một người như anh đang ở trong giai đoạn thăng tiến sự nghiệp, lại phải đối mặt với sự thật mình là một người tàn tật.

Không thể nghi ngờ, điều này đã đem tôn nghiêm và mộng tưởng của anh xé nát, ném xuống đất để bị nghiền nát liên tục.

Cổ họng Tạ Niên Cảnh lăn lăn, nhất thời không biết nói cái gì mới tốt.

Anh biết Tô Hòa Nịnh là đang an ủi anh, nhưng giọng nói của anh..... Bác sĩ đều nói không quá lạc quan.

Trong mắt Tô Hòa Nịnh tràn ngập hy vọng, cô ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh: “Sao vậy?”

Nhìn bốn bề vắng lặng, Tô Hòa Nịnh chủ động nắm lấy tay anh quơ quơ.

Tạ Niên Cảnh nhìn thấy đôi tai phiếm hồng của Tô Hòa Nịnh, anh lắc lắc đầu, thay đổi tâm trạng của mình. Anh không thể làm hỏng tâm trạng của cô được.

Tạ Niên Cảnh im lặng thở dài, chỉ hy vọng thật sự có kỳ tích xảy ra.

Lúc hai người đi tới mảnh ruộng của nhà mình, đám người kia vẫn còn chưa thấy bóng dáng.

Tô Hòa Nịnh bĩu môi: “Một đám người không giữ lời, cháu trai! Hừ!”

Cô coi như chính mình có thêm mấy đứa cháu, a phi phi! Sao lại tự đem mình gộp vào mà mắng?

Khóe môi đang mím chặt của Tạ Niên Cảnh cong lên, cảm thấy dáng vẻ mắng chửi người của vợ mình thật đáng yêu.

Hai người vừa mới cầm dụng cụ chuẩn bị xới đất, liền nghe được âm thanh ríu rít của bọn người Vương Cẩu Đản.

“Ba! Con nhìn thấy cô ta ở chỗ này!”

“Người phụ nữ kia nói nếu mọi người không dám tới thì chính là cháu trai của cô ta!”

Tô Hòa Nịnh vui vẻ, cô làm bộ bình tĩnh quay đầu nhìn.

Liền nhìn thấy cha của Vương Cẩu Đản và Dương Nhị Oa đi ở phía trước, bộ dáng hùng hổ.

Mấy người đàn ông này vừa nhìn, thế mà lại là mảnh ruộng gầy cằn cõi phía sau núi!Bọn họ tức khắc trợn tròn mắt.

Cha của Vương Cẩu Đản là Vương Chí Phú gần như là hoài nghi nhân sinh: “Sao lại là miếng đất này?”

Kẻ ngốc đều biết, lật đổ mảnh đất này chính là đang giúp cho người khác.

Bọn họ là tới thu thập người, không phải tới giúp đỡ a!

Vẫn còn đang ngây người thì bọn họ nhìn thấy bông hoa xinh đẹp của thôn với vòng eo thon gọn đang đi tới.

“Không nghĩ tới các người vẫn giữ đúng lời hứa, khá tốt.”

Đám người Vương Chí Phú đều nhìn đến sửng sốt, cháu gái Tô gia sao lại xinh đẹp như vậy?

Đẹp đến mức cùng lão Tô và vợ ông ta hoàn toàn không liên!

Một ánh mắt lạnh lùng truyền đến, Vương Chí Phú đối diện với ánh mắt của Tạ Niên Cảnh mới phản ứng lại.

Ông ta xụ mặt nói: “Ai là tới giúp các người? Đánh con trai tôi mà còn dám nói?”

Trời đã hết mưa rồi, đứa trẻ nghịch ngợm Vương Cẩu Đản lại bắt đầu. Nó ỷ vào có cha ở bên cạnh, miễn bàn là có bao nhiêu khoe khoang.

Vương Chí Phú còn chưa kịp cầm cái cuốc uy hϊếp Tô Hòa Nịnh, Tạ Niên Cảnh đã đứng chắn trước mặt bảo vệ cô.

Chỉ thấy cây cuốc trong tay người đàn ông móc một cái, quật ngã xuống!

Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, Vương Chí Phú liền giống như một con diều đứt dây, ông ta yếu ớt giống như một con búp bê bằng giấy.

Nhanh như chớp, ông ta bị Tạ Niên Cảnh quật ngã xuống ruộng, thiếu chút nữa ăn một miệng bùn!

“Ai nha, vị này đồng chí này có ổn không?”

Tô Hòa Nịnh nhịn cười muốn chết, còn phải che miệng lại để không cười ra tiếng.

Vương Chí Phú hùng hùng hổ hổ bò dậy, thấy Tạ Niên Cảnh vẫn còn đang nhìn ông ta chằm chằm.

Ông ta không còn cách nào khác, chỉ có thể nghẹn khuất mà bắt đầu xới đất.

Vương Chí Phú đều đã làm như vậy, các người đàn ông khác cũng chỉ có thể làm theo.

Trong lúc nhất thời, hai vợ chồng Tô Hòa Nịnh và Tạ Niên Cảnh, một người ở bên cạnh đen mặt giám sát, một người cười khanh khách mà “cổ vũ” mọi người.

Vợ chồng phối hợp, vừa cho kẹo vừa dùng roi quất vào lưng bọn họ.

Động tác xới đất của nhóm người này càng nhanh hơn, mạnh hơn.

Còn chưa tới giữa trưa, mảnh ruộng gầy của Tô Hòa Nịnh đã được cày xới xong, cô lại nhận được một bất ngờ mới!