Chương 12.1: Ông xã tháo hán, mạnh như hổ

Chờ đến khi chỉ còn lại một mình, Tô Hòa Nịnh chạm vào ngọc bội hình rồng giấu trong lòng ngực.

Cô khẩn trương thử lại lần nữa, lần này quả nhiên không có mất hiệu lực.

Tô Hòa Nịnh bất đắc dĩ: “Tiểu Ngọc, ngươi nhìn ngươi đi, cũng quá không cho tôi mặt mũi, ngươi đang thiết lập hệ thống tự động bảo vệ sao? Sợ bị những người khác phát hiện bí mật?”

( không gian: Meo meo meo??? Tên này ở đâu ra vậy?! )

Bất quá mà nói, cái này tương đối an toàn, sẽ không bị những người khác phát hiện.

Chính là cô tạm thời không có cách nào nói cho người thân của cô.

Tô Hòa Nịnh thở dài, đơn giản đi một bước tính một bước, dù sao mẹ cô và chồng cô đều rất tín nhiệm cô.

Khi cô tắm rửa xong trở về phòng, Tô Hòa Nịnh nhìn thấy Tạ Niên Cảnh còn đang chuẩn bị gì đó, cô đỏ mặt chui vào trong ổ chăn trước.

Cô chỉ cần an tĩnh lại, liền nhịn không được nhớ tới giấc mơ đó.

Trong mơ, người đàn ông tuấn tú đẹp trai ôm cô, không ngừng ở bên tai gọi cô là "vợ", "Nịnh Nịnh".

Chỉ cần vừa nghe giọng nói của anh, cô liền cảm thấy cả người mềm nhũn, nóng bừng.

Tô Hòa Nịnh đang mơ màng hồ đồ mà nghĩ, liền nhìn thấy Tạ Niên Cảnh cầm giấy bút đi tới.

Tô Hòa Nịnh: “…… Cái gì? Niên Cảnh, anh có chuyện muốn nói với em sao?”

Cô còn nghĩ rằng sẽ trực tiếp đi ngủ!

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Tô Hòa Nịnh nóng lên, thầm mắng mình quá không thuần khiết.

Tạ Niên Cảnh vốn muốn đem chuyện của nhà máy điện nói cho Tô Hòa Nịnh biết trước, mặc dù tình huống bây giờ của anh rất xấu hổ, nhưng nếu anh viết thư giới thiệu, Tô Hòa Nịnh sẽ có cơ hội tham gia kỳ thi tuyển dụng.

Tuy nhà máy điện Bạch Mã luôn tuyển dụng công nhân ở khắp nơi, nhưng ở các thôn xung quanh rất ít người biết được tin tức này, Tạ Niên Cảnh cũng chưa từng nhìn thấy nhà máy điện tuyển dụng người nông thôn.

Ngay cả chính anh, lúc trước tiến vào nhà máy đều là nhờ vào mối quan hệ của mẹ anh, anh là “con cháu của người nhà”.

Tạ Niên Cảnh đang viết thì vòng eo săn chắc mạnh mẽ của anh bị ngón trỏ của cô vợ nhỏ chọc chọc.

“Anh muốn nói cái gì? Sao viết lâu như vậy?”

Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tô Hòa Nịnh trắng đến mức khiến lòng người rung động.

Đôi mắt hoa đào đó giống như là đang quyến rũ, nhìn đến nỗi Tạ Niên Cảnh quên mất mình đang muốn nói gì.

Bị anh nhìn chằm chằm, đuôi mắt của cô trở nên đỏ ửng, hàng lông mi dài giống như cánh bướm, nhẹ nhàng run rẩy.

Tô Hòa Nịnh nhẹ giọng nói: “Chồng ơi, sao anh lại nhìn em như vậy?”

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô thậm chí còn phủ trên mu bàn tay anh: “Anh cảm thấy, em…… có đẹp không?”

Tạ Niên Cảnh bị quyến rũ đến chịu không nổi, làm sao còn quan tâm đến việc viết chữ nữa?

Cổ họng anh phát ra một âm thanh nghèn nghẹt, cúi người nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của Tô Hòa Nịnh đè ở trên giường.

Thân hình cao lớn thon dài của anh hoàn toàn che phủ thân ảnh nhỏ xinh của cô.

Tạ Niên Cảnh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mà anh đã nghĩ suốt một ngày và luôn hôn không đủ.

Vừa mềm lại vừa ngọt, so với mật hoa còn làm cho người ta nghiện hơn.

“Ừm…… chồng ơi……”

Tô Hòa Nịnh phối hợp mà khẽ nhếch môi đỏ, để cho anh hôn sâu hơn một chút.

Hô hấp của hai người nhất thời trở nên nặng nề hơn.

Mặt nạ bình tĩnh ban ngày của Tạ Niên Cảnh bị xé rách, khi bàn tay to lớn của anh chạm vào người cô, cảm giác càng mãnh liệt và hoang dã hơn.

Anh thậm chí còn nhấc vạt áo cô lên, trực tiếp chui vào bên trong.

Tô Hòa Nịnh cắn khóe môi, khóe mắt đều rưng rưng nước mắt, cô mềm mại như một đóa hoa mỏng manh, không bao lâu cô đã chịu không nổi.

Đúng lúc Tạ Niên Cảnh Đang chuẩn bị hành động thực tế.

Sắc mặt của Tô Hòa Nịnh đột nhiên thay đổi, cô nhận ra có điều gì đó không ổn.

Cô nhanh chóng đẩy Tạ Niên Cảnh ra, xuống giường chạy ra ngoài.

Quả nhiên ——

“Ai, dì ơi là dì, sao lại cố tình tới vào lúc này?”

Tô Hòa Nịnh đột nhiên cảm thấy hụt hẩng.

“A, không đúng! Trông như có vẻ cô rất trông chờ chuyện này, cô thật là không trong sáng.....”

Tô Hòa Nịnh đỏ mặt tai hồng mà bụm mặt, cô ngồi xổm ở trong nhà vệ sinh một lúc.

Lúc đi ra, Tô Hòa Nịnh đã thay một chiếc quần bảo hộ, đây đều là những thứ tốt mà đời sau mới có.

Ở niên này của họ chưa từng dùng qua những thứ này, thậm chí còn chưa từng nghe qua.