Chương 11.2:

Lưu Xuân Hoa không nói nên lời, người chồng này của bà ta, rốt cuộc là khuỷu tay hướng vào trong hay là hướng ra ngoài vậy?

Đây không phải là não tàn sao!

Hai người đang cãi nhau thì nhìn thấy hàng xóm hiện tại của Tô Hòa Nịnh chống gậy đi qua.

Là Triệu Hoằng Dương, ở trong thôn có tiếng là “Triệu người què”, ông ấy rất đen, hai chân phải chống nạng.

May mắn con gái của ông ấy cũng rất biết tranh đua, thi đậu vào học viện kỹ thuật điện lực, tuy rằng không phải là cử nhân nhưng có khả năng cao sẽ được phân công đến nhà máy điện Bạch Mã sau khi tốt nghiệp.

Lưu Xuân Hoa miệng một khắc cũng không ngừng, bà ta cười nhạo một tiếng: “Không trách được Triệu Như Phàm cáu kỉnh với cha mình, có một người cha như vậy thật sự quá mất mặt.”

Bà ta vừa nói xong, liền nhìn thấy Trần Tương Nghi bưng một chén thịt kho tàu đi đến nhà của Triệu người què.

Lưu Xuân hoa và Tô lão đại giống như bị sét đánh.

“Vợ của lão tam này thật đáng chết, đem thịt cho người què ăn cũng không cho người thân như chúng ta một miếng?!”

Lưu Xuân Hoa rất tức giận, vừa tức lại vừa thèm, bà ta không hiểu được, một nhà lão tam sao lại có quan hệ với Triệu người què?

Rất nhanh, Trần Tương Nghi liền trở về, cùng với con gái và con rể ăn cơm tối.

“Nịnh Nịnh, tay nghề này của con so với mẹ tốt hơn nhiều.” Trần Tương Nghi thiếu chút nữa khen ngợi con gái mình lên tận trời xanh, “Một ngụm liền tan, béo mà không ngán, ăn quá ngon!”

Tô Hòa Nịnh nhịn không được nở nụ cười: “Sau này con sẽ làm nhiều hơn cho hai người ăn.”

Cô dũng đũa chung gắp đồ ăn cho Tạ Niên Cảnh và mẹ cô, một nồi thịt kho tàu thêm một đĩa rau xào, người một nhà cùng nhau ăn vô cùng thỏa mãn.

Tạ Niên Cảnh đi đến nhà Triệu Hoằng Dương lấy chén về, Tô Hòa Nịnh giải thích cho anh nghe: “Trước đây em và mẹ đẩy xe trên sườn núi suýt chút nữa trượt xuống, là chú Triệu giúp em và mẹ đẩy lên.”

Tô Hòa Nịnh nghĩ đến đều không thể tin được, lúc ấy nhìn người tính tình cổ quái không dễ chọc nhưng lại là một người tốt bụng như vậy.

Người như vậy, so với người Tô gia tốt hơn nhiều.

Tạ Niên Cảnh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, dù sao nhìn dáng vẻ của Triệu Hoằng Dương cũng không phải là người xấu.

Tô Hòa Nịnh nghĩ đến đời trước, chú Triệu và con gái không cởi bỏ được khúc mắc, hai cha con vẫn luôn không thoải mái, sau khi con gái rời đi, chú Triệu lâm bệnh nặng, ông không còn nghị lực như trước.

Lúc này, Tạ Niên Cảnh và Trần Tương Nghi vẫn chưa trở về phòng.

Tô Hòa Nịnh gọi hai người bọn họ lại, quyết định nói chuyện không gian cho người thân nhất của mình biết trước.

Trần Tương Nghi dừng bước: “Sao vậy con gái? Biểu tình nghiêm túc như vậy?”

Tô Hòa Nịnh lấy lại bình tĩnh, mở miệng liền nói: “Mẹ, Niên Cảnh, hai người biết vì sao con làm thịt kho tàu lại khác so với thịt kho tàu bình thường không?”

Trần Tương Nghi lắc đầu, ánh mắt chờ mong nhìn Tô Hòa Nịnh, mặc kệ như thế nào, bà vẫn luôn là người cổ vũ cho con gái.

Đôi mắt sâu thẳm của Tạ Niên Cảnh tối đen không rõ, anh lẳng lặng chờ cô mở miệng.

Tim Tô Hòa Nịnh đập như sấm: “Bởi vì, con *** ( tiếng bíp bíp tự động tắt âm thanh)!”

“Con còn có *****!”

Tô Hòa Nịnh: “……”

Cô giống như một người câm nói chuyện hồi lâu, Trần Tương Nghi và Tạ Niên Cảnh ở đối diện đều nhìn cô ngơ ngác.

Sao chỉ miệng mà không phát ra âm thanh, đây là đang diễn kịch câm sao?

Mấu chốt là không nhìn ra cái gì từ hình dáng khuôn miệng, điều này đúng là làm khó hai người.

Tô Hòa Nịnh không tin, trong đầu cô có một suy nghĩ, muốn lấy ra thứ gì đó từ trong không gian ra trước mặt bọn họ.

Cô thực hiện các tư thế giống như đang biểu diễn sức mạnh, cực kỳ ngoạn mục!

Sau đó giây tiếp theo ——

Hắc! Cái gì cũng không có!

Tô Hòa Nịnh:…… Đời này chưa bao giờ xấu hổ và không nói nên lời như lúc này!

Trần Tương Nghi và Tạ Niên Cảnh sửng sốt một hồi.

Khóe môi của Tô Hòa Nịnh giật giật, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: “Bởi vì con bẩm sinh xinh đẹp, làm việc gì cũng giỏi..”

Trần Tương Nghi: “À…… Chỉ có vậy thôi?”

Tô Hòa Nịnh xấu hổ đến muốn chết ngay tại chỗ, không gian của cô không phải là mất đi hiệu lực chứ? Không phải đi?!