Chương 15: Có phiền không?

Lúc này anh đã mệt đến mức có thể nằm xuống ngủ ngay tại chỗ, thật sự không có tâm tình giúp đỡ bảo vệ mặt mũi và lòng tự trọng cho cô nương người ta.

Anh muốn đi tìm một chỗ mát mẻ để ngồi nghỉ, nhưng nhìn gương mặt trắng nõn tinh xảo của Lục Kiều, còn có đôi mắt ươn ướt kia, cảm giác chỉ cần nói nặng lời sẽ làm cô bật khóc nên anh không lạnh lùng đuổi người ta đi được.

Mí mắt ngày càng nặng, anh lấy trong túi áo ra một bao thuốc lá, cầm điếu thuốc trong tay chuẩn bị châm lửa, bỗng nhìn thấy tầm mắt Lục Kiều đang dừng trên tay mình, hàng chân mày nhẹ nhàng nhíu lại.

Cố Ngộ dừng lại: "Có phiền không?"

Đời trước Lục Kiều quản lý hai tập đoàn đã lên sàn chứng khoán, bình thường cũng tham gia không ít các loại tiệc tùng xã giao, cô không đến mức không ngửi được mùi thuốc lá.

Nhưng Cố Ngộ bị ung thư gan rồi qua đời, em trai anh Cố Tề sau đó cũng ung thư phổi rồi mất, kể từ khi ấy cô rất chán ghét rượu bia thuốc lá, lúc này nhìn thấy Cố Ngộ hút thuốc cô liền nhớ tới bệnh của anh.

Cô đời này cũng không muốn làm goá phụ trẻ tuổi, đời này nhất định cô không cho phép nam nhân của mình chạm vào rượu bia thuốc lá nữa, vì vậy không chút do dự gật gật đầu:

“Em bị dị ứng với mùi thuốc lá.”

“...”

Cố Ngộ lần đầu tiên nghe nói người ta dị ứng với mùi thuốc lá, anh khẽ chậc một tiếng, không muốn gây ra chuyện không may sợ tốn một khoản tiền thuốc men, Cố Ngộ nhét thuốc lá trở lại túi áo, lại liếc về phía Lục Kiều, ngoài cười nhưng trong không cười:

“Thật ngại quá, chỗ chúng tôi không nói thách, không trả giá...”

“Anh Ngộ!”

Cố Ngộ nói chưa xong, ngoài cửa tiệm đột nhiên truyền đến tiếng gọi, một thanh niên gầy gò mặc đồ lao động màu xanh dương chạy vào.

“Ngại quá, anh Ngộ, chậm trễ một lát nên em về muộn.”

“Cậu về vừa kịp lúc, tiếp tục tiếp vị khách hàng này đi, anh còn có việc phải đi trước.”

Cố Ngộ không muốn tráng niên mất sớm nên định trở về ngủ bù, thấy Trương Hiển đã quay lại, anh nói một tiếng rồi đến quầy lấy một chùm chìa khóa định rời đi.

Lúc đi ngang qua Lục Kiều, anh dừng lại một chút nhưng rất nhanh lại đi về phía cửa.

“A, anh chờ một chút!” Lục Kiều thấy anh muốn đi, vội vàng đuổi theo.

Giọng của cô có vẻ vội vàng.

Trước mắt Cố Ngộ hiện ra gương mặt lo lắng của Lục Kiều, không biết tại sao trong lòng đột nhiên cảm thấy không thoải mái giống như bị thứ gì nắm lấy.

“Còn có chuyện gì? "Cố Ngộ dừng chân, xoay người nhìn Lục Kiều.

Tất nhiên là có nha.

Lục Kiều không muốn Cố Ngộ cứ đi như vậy, cô muốn nói chuyện với anh nhiều hơn.

Muốn hỏi anh hiện tại đang ở đâu, ở cùng thím hai bên ký túc xá hay là ở cùng Cố Tề ở bên ngoài.

Không biết bây giờ anh sống thế nào.

Có phải anh đã tiếp nhận sự sắp xếp của thím hai, bắt đầu đi xem mắt rồi không?

Tất cả mọi thứ, cô đều muốn biết.

Cô thậm chí còn muốn nói với anh, cô rất nhớ anh.

Mười năm.

Lúc hoa đào tàn, anh rời xa cô, cô trồng cây đào ở trong sân nhà, đến khi cô chết cây đào kết quả năm thứ bảy, bọn họ đã sinh tử cách xa nhau mười năm.

Mỗi ngày mỗi đêm cô đều nghĩ đến anh.

Hai năm đầu sau khi anh đi, cô cả đêm không ngủ được, mỗi ngày đều phải tìm việc để làm, bận rộn đến tối mặt tối mũi, phải vô số lần nhắc nhở mình không được sống tuỳ tiện, cô đã đồng ý với anh phải sống thật tốt...

"Chiếc xe kia thật sự không thể rẻ hơn một chút sao?"

Lục Kiều siết chặt ngón tay, đè xuống những lời muốn nói nhưng không thể nói ra, cô ngước mắt hỏi.

Không thể.

Cố Ngộ muốn trả lời như vậy, nhưng lời nói đến bên miệng, đột nhiên đối diện với đôi mắt hơi đỏ của Lục Kiều, ngực anh không hiểu sao lại lỗi mất một nhịp.