Chương 48: Cả đời nghèo rớt

Một người dân trong thôn rất nhiệt tình phổ cập kiến thức cho bọn họ:

“Đúng vậy, cô ấy là người có phúc nổi danh trăm dặm quanh đây, không những vượng bản thân mà còn vượng cả người bên cạnh nữa, đội trưởng cũng là vì cô con gái này mới lên làm được đấy.”

"Không chỉ có như thế, cô ấy còn cứu mạng Cẩu Đản nhà tôi, là Bồ Tát cứu thế.” Cô Sáu lại nhắc đi nhắc lại chuyện này, không được một trăm lần thì cũng được mấy chục lần rồi đấy.

Năm đó Cẩu Đản ham chơi đi lạc lên núi, ngã vào một cái hố sâu, ngã gãy chân, là do Lạc Xuân Mai đi ngang qua cứu được thằng bé.

Nếu không ở lại chờ một đêm trong núi thì khó mà giữ được cái mạng nhỏ.

Nghe người dân trong thôn khen ngợi, nhóm thanh niên trí thức tiên tục thán phục vẻ kinh ngạc, thật là khó mà tin được.

Con ngươi của Từ Mông dần dần âm trầm đi, tuy nói là phong kiến mê tín không đúng, nhưng mà ông nội anh ta rất tin điều này, làm cho cả nhà anh ta cũng bị ảnh hưởng.

Có một số người trời sinh mệnh xấu, cả đời nghèo rớt mồng tơi.

Có một số người trời sinh số sướиɠ, vừa ra đời đã là con cưng của trời, đã đứng ở vạch đích, ăn ngon mặc đẹp, thuận buồm xuôi gió, hắn muốn làm loại người này.

Thím Tiêu kéo tay Lạc Xuân Mai không thả, bà ta thật sự thích cô ta, hận không thể cưới Lạc Xuân Mai về nhà làm con dâu.

“Xuân Mai, tính tình của cháu cũng tốt quá, bị chú ba của cháu ép buộc như vậy mà cháu còn lên núi ra sông kiếm cái ăn nữa, thói xấu của nhà chú ba cháu cũng là quen thế mà ra đấy.”

Lạc Xuân Mai không có biểu cảm gì liếc Từ Mông một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, cười rất ôn hòa, nói: “Đều là người một nhà, không cần thiết phải so đàn ông như vậy, giữ hòa khí là tốt rồi.”

“Tôi chỉ thích tính cách ôn hòa này của Xuân Mai.” Một người gọi là chị dâu Tôn bất bình thay cô ta: “Xuân Mai à, chú ba và thím ba của cháu thật sự là không cứu nổi, bình thường hãy quan tâm dạy bảo hai đứa em họ kia nữa.”

“Cháu đối xử với các em trai em gái đều như nhau hết, đều chăm sóc và bảo vệ các em.” Lạc Xuân Mai hé miệng mỉm cười, tor ra dáng vẻ của một người chị lớn: “Nói đến cô em họ Tiểu Di mà cháu thương yêu nhất này, có gì ăn ngon cháu cũng cho con bé ăn trước…”

Chị dâu Tôn tinh mắt, nhìn thấy Lạc Di nắm tay em trai đi đến thì nói: “Tiểu Di à, mau lại đây, chị họ thương yêu cháu nhất đang ở đây này.”

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3