Chương 47: May mắn vậy sao?

Ngũ quan của Lạc Di rất tinh xảo, khuyết điểm lớn nhất chính là land fa hơn ngăm đen, tóc khô xơ vì không đầy đủ dinh dưỡng, dung nhan tám phần thì đã mất ba phần.

“Tớ giống mẹ tớ, hồi mẹ tớ còn trẻ rất đẹp, đương nhiên bây giờ cũng rất xinh đẹp.”

Lúc này Trình Tuệ cũng đã nhìn thấy hết toàn bộ quá trình, cũng nhìn thấy Ngô Tiểu Thanh, quả thực dì ấy rất xinh đẹp.

“Hình như cô giáo Vương không thích mẹ cậu, cũng không thích cậu, tại sao vậy?”

Trẻ con chính là nhạy cảm và thẳng thắn như vậy đó.

Lạc Di sờ lên khuôn mặt nhỏ của mình, nói đùa: “Có thể là ghen tỵ với sự xinh đẹp và thông minh của mẹ con bọn tớ.”

Phía trước có một nam sinh bỗng nhiên quay đầu lại, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Tuyệt đối là như vậy!”

“Tớ đồng ý.” Một nam sinh khác không kịp chờ đợi mà giơ tay, bọn họ cũng không thích cô giáo Vương lắm, không có bản lĩnh gì, còn có nhiều thói xấu, nói trắng ra chính là một người dựa vào quan hệ đi cửa sau đến.

“Ha ha ha.” Học sinh tiểu học bây giờ đáng yêu quá.

Ráng chiều đầy trời, nhuộm đỏ nửa bầu trời, người làm công nhao nhao về nhà ăn cơm tối.

Khi Lạc Xuân Mai mang theo một con cá to xuất hiện ở đầu thôn thì đã mang lại sự chấn động không hề nhỏ.

Dạo này mọi người đều thèm thịt, thèm đến nỗi xanh cả mắt.

“Xuân Mai, đây cũng là cháu bắt được sao?”

Lạc Xuân Mai mỉm cười, dáng vẻ nhìn lắm đã quen: “Vâng ạ, hôm nay khá may mắn.”

“Số cháu thật là may mắn, muốn ăn cá thì có thể bắt được cá, nấm mà người khác không hái được thì cháu lại có thể hái được, thật sự là làm cho người ta ngưỡng mộ.”

Thím Lưu không nhịn được mà tiến đến giở trò: “Xuân Mai, để cho thím sờ tay cháu xin chút vía.”

Lạc Xuân Mai sợ nhột cười ha hả, vẻ mặt điềm tĩnh, làn da trắng nõn đứng trong đám người rất nổi bật.

Cách đó không xa, mất thanh niên trí thức mới đến đều thấy được cảnh tượng này, đều là người trẻ tuổi, lòng tò mò rất mạnh: “Con gái nhà đội trưởng may mắn như vậy sao?”

Dạo này quyền lợi của đội trưởng đội sản xuất rất lớn, ai làm gì thì ông ta cũng quản được, ai làm công việc nào đều chỉ là chuyện một câu nói của ông ta.

Thậm chí, thanh niên trí thức về quê thăm người thân cũng phải cần phải được đại đội trưởng cấp giấy phép cho, có thể nói là sự tồn tại một tay che trời, nếu như gặp phải một đại đội trưởng có ý đồ xấu, vậy thì sẽ ăn không hết khổ.