Chương 34: Anh Không Biết Em Gái Mình Luôn Rồi?

Dưới gốc cây cổ thụ ngoài sân phơi, Triệu Quốc Đống đang đợi Triệu Gia Đống mang liềm ra.

Hắn ngồi xổm trên mặt đất nhìn lên những bông hoa hoè trắng như tuyết đang rủ xuống trên cây, hắn nhớ lại ngày hôm đó dáng vẻ của Lý Ngọc Phượng khi ngồi dưới gốc cây hoè. Tại sao cô ấy lại xinh đẹp như vậy? Khiến người ta vừa nhìn vào là muốn đặt ở trong lòng, dù thế nào cũng không quên được, ngay cả ánh mắt tức giận cũng làm người ta nhớ mãi không quên.

Triệu Quốc Đống buồn bực nghĩ, cau mày và đứng dậy, thấy Triệu Gia Đống đã mang theo cái liềm đi ra.

"Anh à, chị Ngọc Phượng đã không đến đây hai ngày rồi. Anh nghĩ chuyện gì xảy ra với chị ấy?"

“Em hỏi anh, anh làm sao biết?” Triệu Quốc Đống đối Triệu Gia Đống sắc mặt tối sầm lại, hắn sợ tới mức lập tức im lặng, đi theo phía sau Triệu Quốc Đống co rụt cổ lại.

Tâm trạng của Triệu Quốc Đống trong hai ngày qua cũng giống như thời tiết, trời nhiều mây và mưa, Triệu Gia Đống vốn tưởng rằng hôm nay trời nắng lên sẽ tốt hơn, không ngờ ở chỗ hắn vẫn là ngày âm u.

Dù sao Lý Vị Ương đã quen với việc lười biếng, nhà bọn họ bốn sức lao động mạnh mẽ, cũng không thiếu gì phần công điểm của cô, cô muốn nhàn rỗi như thế nào cũng không liên quan gì đến bản thân.

Triệu Quốc Đống cố hết sức thuyết phục bản thân, thấy Triệu Gia Đống không đi theo, quay đầu lại nhìn hắn nói: "Mau lên, ngày hôm nay là ngày cuối cùng, không muốn làm phần tử lạc hậu, sáng mai anh sẽ đưa em trở về trường."

Triệu Gia Đống thấy anh trai để ý đến hắn, lập tức cười đi theo. Nói thật hai ngày này Lý Ngọc Phượng không đến cũng tốt, cô nếu có ở đó, nhất định muốn mắng chết mình, miệng giống như không có cửa, hắn đều khinh thường chính mình.

Công việc thu hoạch ngũ cốc mùa hè kéo dài một tuần cuối cùng cũng kết thúc, buổi tối lão Lý gia tụ tập thành một vòng ăn cơm tối, cuối cùng tối nay cũng không cần phải làm đêm.

Lý Ngọc Phượng khẩy khẩy cơm trắng trong bát, cảm thấy hơi ngán ngẩm, cô không còn sức lực để làm bất cứ việc gì trong hai ngày qua. Căn biệt thự sẽ có được sau vài chục năm nữa cũng không thể khơi dậy nhiệt huyết sống hiện tại của cô, và trái tim cô trống rỗng.

Trần Chiêu Đễ cũng không nghĩ đến phương diện khác khi thấy con gái bộ dạng cơm nước không vào, cau mày nói: "Con gái à, ngày mai mẹ để Tam ca con đưa con lên xã, trước là đi tiêm phòng uốn ván ở trung tâm y tế, sau đó đến cung tiêu xã của chị dâu để mua hai ký thịt lợn về. Vất vả mấy hôm nay rồi, cũng nên để cho mọi người ăn chút mặn.”

Lý Ngọc Phượng gật gật đầu, lúc ban đầu thích ứng với cơm canh thanh đạm tới bây giờ cũng bắt đầu cảm thấy hơi có chút gian khổ, nghe nói mỹ thực có thể để cho tâm tình của người ta tốt hơn, nàng chờ mong một bát thịt ngày mai, có thể khiến cô một lần nữa thắp lên hy vọng với cuộc sống.



"Sáng mai thuận tiện đi đại lý xe hỏi một chút, muốn bao nhiêu phiếu công nghiệp mới có thể đổi một cỗ xe đạp, Tứ ca con bây giờ ở huyện thành đọc sách, không có xe đạp đi tới đi lui quá bất tiện." Lý Quốc Cơ uống một ngụm Lão bạch can, cau mày thầm nghĩ, ông là một lòng muốn đem Lý Ngọc Hổ bồi dưỡng, ba người con trai trước cho đi học cũng học không tốt, hiện tại có một đứa có thể học, chờ tốt nghiệp trung học, liền có thể được phân phối công tác ở huyện thành.

"Cha, con không cần xe đạp, phiếu công nghiệp giữ cho em gái làm của hồi môn!" Lý Ngọc Hổ một bên lùa cơm một bên mở miệng, nói tiếp, "Còn không giữ cho Tam ca làm sính lễ cũng được."

Lý Tam Hổ nghe lời này, gương mặt đỏ bừng lên, hắn đột nhiên nhớ tới dáng vẻ quyến rũ của Liễu Y Y. Cô rất thích đi Tân Hoa nhà sách của công xã mua sách, bình thường cứ rãnh rỗi là đi, nếu có thể có một cỗ xe đạp, nhất định sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

"Ít lải nhải, đối tượng của Tam ca cùng em gái của ngươi còn không biết đang ở đâu!" Lý Quốc Cơ nhớ tới sự việc trước đó của Lý Ngọc Phượng còn cảm thấy trong lòng ngột ngạt, hắn mấy ngày nay đi những đội sản xuất khác chỉ đạo công việc, nghe được rất nhiều người bàn tán, nói đặc biệt khó nghe, Lý Quốc Cơ thực sự có chút mất mặt, nhưng ngay trước mặt Trần Chiêu Đễ ông cũng không dám quở trách Lý Ngọc Phượng, nếu không bà vợ này liền làm loạn lên với ông

"Cha... người liền vội vã như vậy muốn gả con ra ngoài? Bây giờ không phải là đều đề xướng kết hôn muộn sinh con muộn sao?" Lý Ngọc Phượng cảm thấy có chút xấu hổ, mặc dù là tội nguyên thân phạm phải, nhưng bây giờ cô hưởng thụ đãi ngộ của nguyên thân, cô cũng phải hoàn thành nghĩa vụ, đối tốt với cha mẹ của nguyên thân: "Con chỉ muốn ở nhà thêm hai năm."

"Không có việc gì, con gái, cứ việc đợi, mẹ nuôi con!" Lý Quốc Cơ còn chưa kịp nói lời nào Trần Chiêu Đễ đã cướp lời rồi.

Ông thở dài một hơi, lắc đầu không cùng với các nàng so đo.

Bởi vì phải đi công xã, Lý Ngọc Phượng cố ý dậy thật sớm, hôm nay thay vì buộc tóc dài thành bím như trước, cô dùng dây buộc tóc, buộc thành đuôi ngựa sau đầu, thân trên mặc chiếc áo sơ mi trắng bằng sợi tổng hợp, thân dưới mặc quần yếm kaki màu xanh đen.

Quần yếm này là mợ ở trong thành tặng cho, Lý Ngọc Phượng trong nguyên văn không thích, cảm thấy mặc vào kì cục, nhưng Lý Ngọc Phượng bây giờ biết, đây sẽ là kiểu dáng rất thịnh hành của vài năm sau.

Lý Ngọc Phượng sửa soạn xong đi ra khỏi phòng, thấy Lý Tam Hổ sửng sốt một chút. Hắn từng nghĩ tuy em gái mình nổi bật, nhưng vẫn có chút khác biệt so với các cô gái thành thị, nhưng hôm nay ăn mặc như thế này, ai có thể nhìn ra em ấy là một cô gái nông thôn? Thậm chí còn thời trang hơn cả thanh niên trí thức Liễu.

"Anh trai, anh ngốc rồi? Anh không biết em gái mình luôn rồi?" Lý Ngọc Phượng thấy bộ dạng này của Lý Tam Hổ liền buồn cười, cố ý trêu ghẹo một câu.

Lý Tam Hổ cười ngây ngô hai tiếng, cảm thấy mình có em gái xinh đẹp như thế là vô cùng có mặt mũi, cười nói: "Đi mau đi mau, đừng để mọi người sốt ruột chờ."

Lý Ngọc Phượng một đôi mắt hạnh to tròn cong thành vành trăng khuyết, hất đuôi ngựa dài dài, đi ra khỏi nhà.