Chương 49

Năm lần bảy lượt không chiếm hời được từ chỗ của Tạ Miêu, cô cũng đã thông minh hơn rồi, hạn chế chủ động gây chuyện với Tạ Miêu thôi.

Nhưng điều này không ngăn cản được cô xem trò cười của Tạ Miêu, suy cho cùng dù kết quả có thế nào, cô đều sẽ không bị thiệt.

Chẳng bao lâu, đến những cái tên Ngô Thục Cầm, Trần Đại Minh có thành tích tốt nhất trong lớp cũng đã được đọc đến, trong tay Mã Kính Nghiệp chỉ còn lại bài thi cuối cùng.

Tất cả mọi người nín thở.

Bài này chắc chắn của Tạ Miêu, chắc chắn là của Tạ Miêu!

Nhưng bọn họ đã sắp nghẹt thở, Mã Kĩnh Nghiệp vẫn sững sờ nhìn bài thi, dáng vẻ cứ như bị sét đánh.

Có người không nhịn được giục cậu ta: “Đọc đi chứ, sao lại không đọc nữa.”

Lúc này Mã Kính Nghiệp mới khôi phục tinh thần, giọng nói run run cứ như mang theo di chứng sau khi bị sét đánh: “Tạ Tạ Tạ Tạ Miêu, 100 điểm!”

Cuối cùng cũng đọc ra.

Mọi người đồng loạt thở ra, sau đó liền giống như Mã Kính Nghiệp lúc vừa rồi, hóa đá ngay tại chỗ.

Cậu ta vừa nói gì?

100 điểm!

Tạ Miêu đạt điểm tối đa!

Dương Tiểu Mao vỗ một cái lên trán, “Đau thật này, xem ra không phải đang mơ.”

Xoẹt xoẹt xoẹt...

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Toàn bộ ánh mắt của bạn học đều đậu trên người cậu ta, rồi lại lướt qua Tạ Miêu đang nhận lấy bài thi với ánh mắt bình tĩnh.

Lý Lạp Mai và tên mập Vương Đại Lực vươn dài cổ.

“Tớ xem nào tớ xem nào. Woa, chuẩn 100 điểm này! Tạ Miêu, cậu quả thật quá ghê gớm!”

Trong sự kinh ngạc, Đoàn Thụ Hoa bỗng đứng dậy khỏi ghế, “Thưa thầy, điểm số của Tạ Miêu có phải nhầm lẫn gì không ạ?”

“Không nhầm lẫn.”

Thầy Lưu đột nhiên cười, lộ ra vẻ mặt tự đắc hiếm hoi, “Điểm của bạn Tạ Miêu trong đợt thi giữa kỳ môn toán lần này đúng là đạt điểm tuyệt đối, là người đạt điểm tối đa duy nhất của khối chúng ta năm nay. Ngoại trừ bạn ấy, Hà Hữu Chí của lớp 4 chính là bạn có điểm số cao nhất, 81 điểm.”

Xì xào…

Hà Hữu Chí lớp 9/4 kia chỉ có 81 điểm, còn Tạ Miêu lại thi được 100 điểm, thế đã đủ kéo xuống thứ hai với cách biệt 19 điểm?

Hà Hữu Chí là người giỏi môn toán nhất toàn khối, và là học trò cưng của cô Lan, những người khác muốn đạt được 70 điểm cũng khó.

Đây, đây là người sao? Cô ấy mới chỉ nghiêm túc học hành có hơn một tháng!

Cho dù các bạn đều không học, trong lòng cũng không cho rằng học hành có ích lợi gì nhưng vẫn cảm thấy lần này Tạ Miêu thật lợi hại.

Dương Tiểu Mao học lực kém, chỉ thi được 16 điểm bỗng chốc tự giác, ôm chặt lấy chân của Tạ Miêu, à không, chân ghế.

“Tạ Miêu, cậu dạy tớ đi, tớ bằng lòng cống nạp hết tất cả truyện tranh của tớ cho cậu, đổi lại là tuyệt chiêu đoán đúng hết của cậu! Lần sau đỡ phải bị bố cầm chổi đuổi khắp sân vì tớ trả lời sai khi bị hỏi.”

Chỉ có vẻ mặt của mấy bạn nữ Đoàn Thụ Hoa kia là vô cùng khó coi, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy mặt đau nhói, cùng với đau chân.

Chỉ riêng môn toán, Tạ Miêu đã bỏ xa bọn họ đến 60, 70 điểm, thế thì còn thi thố gì nữa?

Bọn họ chỉ có thể tự an ủi mình, Tạ Miêu học được toán, còn tổng điểm thì bọn họ vẫn có thể liều một phen.



Thế nhưng điểm của những môn còn lại của Tạ Miêu, ngữ văn 93 điểm, vật lý 86 điểm, hóa học 91 điểm, chính trị 78 điểm.

Tổng 448 điểm, hơn nữa ngoài môn chính trị, mỗi môn đều đạt điểm cao nhất toàn khối.

Không nghi ngờ gì nữa, cô ấy là người đứng đầu trong kỳ thi giữa kỳ này, cách người thứ hai 40 đến 50 điểm.

Các bạn khác đã không còn cảm xúc nữa rồi.

Trong lòng họ không hề dậy sóng, mà là muốn phát điên aaaaaaaaaaa!

Học hành đơn giản như vậy sao? Tại sao bọn họ không phát hiện ra?

Tạ Miêu cũng có chút sững sờ.

Cô biết lần này mình làm bài khá tốt, nhưng không ngờ lại có thể đạt được hạng nhất toàn khối, cái này không phù hợp với hình tượng học sinh yếu của cô mà!

Hơn nữa cái cô học ở kiếp trước là lý thuyết, căn bản không hề kiểm tra chính trị.

Thế mà cô lại có thể đạt điểm cao nhất lớp môn chính trị, thời đại cả tập thể không học tập rốt cuộc đáng sợ đến nhường nào.

Trong lúc Tạ Miêu đang suy nghĩ về cuộc đời, Lý Lạp Mai lắc lắc cánh tay của cô, ra hiệu cô nhìn sang bên.

Tạ Miêu quay đầu, vừa hay thấy đám Đoàn Thụ Hoa đang rón rén xách cặp chuồn ra ngoài nhân lúc thầy không ở đó.

Cô lập tức nghĩ đến ván cược lúc trước, “Mấy người còn chưa bứt lông chân đấy? Chạy cái gì?”

Đám người cứng đờ.

Những bạn học sớm đã chờ đợi để xem kịch hay đều gác lại việc trong tay và nhìn sang, phấn khích đến nỗi không hiểu vì sao.