Chương 7: Thi đấu

Âm thanh ồn ào lắng xuống, tiếng cười vui vẻ của nhiều người vang lên.

Đã bắt được lợn rừng rồi sao? Diệp Kiều bước tới phía trước vài bước, đúng lúc đối mặt với ánh mắt sáng rực của Lục Thừa đang vội đi về phía này.

“Em là người thành phố chắc chưa từng thấy qua lợn rừng? Anh dẫn em đi xem”

“Đi chỗ nào xem vậy?”

“Ở nhà ăn, nơi đó đã đun sẵn nước. Tối hôm nay sẽ mở tiệc mổ lợn”

Diệp Kiều vừa tò mò vừa sợ hãi, cô nắm chặt cánh tay của Lục Thừa, đi theo anh ta qua vài con đường nhỏ trong thôn đến nhà ăn. Thì ra, nơi này vốn là từ đường của thôn được sửa lại làm nhà ăn cho phù hợp với chính sách quốc gia. Bình thường thì sân lớn trước nhà ăn là nơi phơi lúa thóc. Nhưng giờ này, toàn là người trong thôn, lợn rừng bị bắt sống được đặt giữa sân.

“Oa”

Diệp Kiều tròn xoe đôi mắt, ngạc nhiên hỏi:

“Lợn rừng to lớn như vậy sao?”

Cô là đầu bếp, từng thấy qua rất nhiều nguyên vật liệu dùng trong ẩm thực. Thịt heo mọi là món mà thực khách ưa thích. Cô chỉ không nghĩ, lợn rừng cũng màu đen, không biết là thịt của nó ăn có ngon hơn không nhỉ?

“Đừng nhìn nó to lớn như thế, những bộ phận có thể ăn được không nhiều đâu”

Dựa vào lời kể lại của những người lớn tuổi trong thôn, Lục Thừa cho cô biết ngọn núi nằm trải dài phía sau thôn là nơi có nhiều thú dữ. Thường ngày, mọi người chỉ quanh quẩn bên ngoài kiếm sống, không ai dám vào núi. Nhiều năm rồi, người trong thôn bắt về không dưới mười con lợn rừng, tất cả đều do chúng nó tự chạy từ trong núi ra.

“À, anh nghe nói thịt lợn rừng rất thô”

Diệp Kiều thuận miệng nói.

Người trong thôn làm việc rất nhanh nhẹn, thịt đã sớm được chia ra thành từng miếng lớn. Trưởng thôn phì phà tẩu thuốc:

“Tối hôm nay mọi người ăn tiệc tại nhà ăn. Sau đó mỗi nhà được chia hai lạng thịt, mọi người tự mang về”

Tất cả đều vỗ tay vui mừng. Diệp Kiều nhìn khuôn mặt phúc hậu của trưởng thôn, thế nào cũng không nghĩ ra, ông ta như vậy mà lại có thể cho người đánh gãy chân của con trai nhà họ Chu.

Tuy đã từng nghe qua chuyện ăn cơm tập thể ở thập niên bảy mươi, nhưng lần này lại là lần đầu tiên Diệp Kiều được tự mình tham gia.

Cô thấy mấy người đàn ông vạm vỡ khiêng một cái thùng sắt to lớn ra giữa sân rồi đổ nước vào bên trong. Thì ra, đó chính là cái bệ bếp dính liền với cái nồi bên trên, bên dưới có thể đun lửa.

“Ài...”

Diệp Kiều đang nhón chân lên xem thì nghe được tiếng thở dài bên tai, cô liền xoay người lại nhìn Lục Thừa. Thấy ánh mắt dò hỏi của cô, anh ta giải thích: “Người đổ nước vào nồi chính là đầu bếp Lưu Học Siêu....Chờ nồi nước này sôi lên thì thịt cũng đã chín...”

“Cứ để vậy mà nấu rồi ăn à? Không có gia vị làm sao có thể nuốt xuống được?” Diệp Kiều xoắn xuýt hỏi.

“Mọi người đều quen với kiểu như thế “

“Lục Thừa”

“Cái gì?”

Diệp Kiều cắn môi ngập ngừng: “Ông ta làm như vậy là quá lãng phí, con lợn rừng này là do anh cực khổ mới bắt được. Tôi....”

Lục Thừa nở nụ cừơi, giọng hắn mang theo ý dỗ dành:

“Anh biết rồi”

Trong lúc Diệp Kiều còn ngơ ngác, giọng nói của Lục Thừa lại vang lên bên tai cô. “Chú Lưu”

Trưởng thôn đang xem mọi người chia thịt liền ngẩng đầu:

“Lục Thừa, có chuyện gì vậy?”

“Chú Lưu, vợ tôi rất có hứng thú với thịt lợn rừng, cô ấy muốn phụ giúp mọi người. Chú xem có được không ạ?”

Trưởng thôn híp đôi mắt lại, nhìn về phía Diệp Kiều:

“Cô gái nhỏ, có đủ sức không?”

“Chú Lưu, tôi muốn dùng com lợn này so tài cùng với đầu bếp Lưu”

Diệp Kiều thẳng thắn trả lời, xung quanh truyền lại tiếng thì thầm thảo luận. Ai nấy đều không ngờ, cô gái từ thành phố chuyển đến nông thôn này, trong vòng chưa đày một tháng đã gả cho tên xấu xa nhà họ Lục, nay lại muốn gây xích mích với người có quyền thế là trưởng thôn. Mọi người đều chờ xem cô mất mặt.

Trưởng thôn nghe vậy ra vẻ suy nghĩ rồi nói: “Thế thì so đi, đúng lúc hôm nay mọi người đều có mặt, ai cũng có thể làm giám khảo”

Nước còn chưa sôi, Lưu Học Siêu đã được người khác gọi tới phía bên này.

Diệp Kiều và anh ta, mỗi người đều nhận được phần thịt lợn rừng được chia cho họ để so tài.

Lúc này, người trong thôn Hạ Hà đều đã tụ tập về phía sân lớn trước nhà ăn.

Trương Thúy Thúy cũng vội vã đi đến, thấy Diệp Kiều đang cùng cháu trai của trưởng thôn thi đấu thì sững sờ:

“Cần gì phải như thế hả con? Làm vậy sẽ mích lòng trưởng thôn đấy!”

Tuy là nói những lời khuyên can, nhưng bà vẫn nhanh nhẹn xắn tay áo phụ giúp cô, cả Lục Thừa cũng góp sức.

Diệp Kiều tươi cười đáp:

“Đừng lo mẹ, trưởng thôn chúng ta là người công bằng. Hơn nữa, lúc chia thịt con có tiếp xúc với Lưu Học Siêu, cảm giác được anh ta không giống loại người xấu”

“Người xấu còn viết chữ xấu lên mặt cho con thấy ư? Trước đây, ta cùng cha chồng con đều có chung suy nghĩ, Lục Thừa là đứa thông minh nhất trong nhà, nhất định sẽ đậu đại học đấy. Hiện tại kết quả ra sao con cũng thấy được mà”

“Mẹ này! đang yên lành sao lại nói xấu con?”

Lục Thừa đang dọn thịt lợn rừng, nghe thấy mẹ mình kể lại những chuyện xấu do chính bản thân anh ta đã làm lúc trước thì vội vàng lên tiếng.