Sau khi trở lại ký túc xá, nhóm thanh niên trí thức bắt đầu lục tung ba lô, hành lý lấy ra sách giáo khoa cấp hai, cấp ba mà họ chưa tưng đọc kể từ sau khi họ xuống đây sau đó bắt đầu đốt đèn nghiêm túc học tập.
Về phía Chu Quảng Phát, từ ngày hôm đó, tất cả các thanh niên tri thức đều tránh xa anh ta.
Cứ như vậy Chu Quảng Phát sống một ngày giống như một năm, đây là điều mà anh ta không bao giờ nghĩ tới. Mấy ngày sau nghe nói người nhà anh ta tìm các mối quan hệ đưa anh ta trở về thành phố.
Trước khi Chu Quảng Phát rời đi, không một ai đến tiễn anh ta. Diệp Kiều từ trong miệng cô tám, dì cả biết được Chu Quang Phát ngày đó rời đi lại trở nên phấn chấn, giống như đột nhiên trở nên tràn trề sinh lực.
Nhưng Diệp Kiều lại không hề bận tâm đến những việc đó, bởi vi cô còn nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm.
Bởi vì thôn Hạ Hà phát triển càng ngày càng nhanh, vì vậy phải đề cao việc nâng cao trình độ cho người dân.
Diệp Kiều trực tiếp giao nhiệm vụ đối với nhóm thanh niên trí thức: “Ban ngày dạy học cho trẻ em, buổi tối giúp thôn dân xóa nạn mù chữ, đãi ngộ sẽ giống với vị trí kế toán của Tôn Oánh Oánh.”
Hiện tại, thôn Hạ Hà chỉ còn lại 8 thanh niên trí thức, Tôn Oánh Oánh cùng Vu Văn Hiên làm việc tại xưởng thực phẩm, còn lại 6 người, 2 người đến cùng lúc với Diệp Kiều, 4 người còn lại đến thôn Hạ Hà từ mấy năm trước.
Khoảng cách từ thôn Hạ Hà đến trấn trên và thành phố tương đối gần, lại là thôn nổi tiếng giàu có xa gần, cho nên thanh nên trí thức xuống nông thôn rất ít, tổng cộng xuống 3 đợt gồm có 9 người. Ngoại trừ Chu Quảng Phát đã rời đi, còn lại nhân tài sử dụng cũng không quá nhiều.
Diệp Kiều thật sự rất quý trọng và muốn “tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất”!
“Mọi người chớ nên vui mừng quá sớm, nhiệm vụ mà tôi giao cho mọi người không hề đơn giản. Học sinh tiểu học cơ bản sẽ phải học ngữ văn và toán học, học sinh trung học trong các gia đình nghèo phải đảm bảo ít nhất nhất phải học xong chương trình học cao trung. Việc xóa nạn mù chữ, trước hết phải để cho các thôn dân bắt kịp với thời đại, bỏ đi những tư tưởng phong kiến cổ hũ.
Sáu người vừa nghe xong liền tức khắc nhìn nhau.
Đối với các thôn dân thôn Hạ Hà, những tư tưởng cũ xưa đã ăn sâu bén rễ vào trong mỗi người.
Hơn nữa, hiện tại đang ở trong thời kỳ đặc thù, không khí trong trường học không hề tốt, các bạn nhỏ căn bản không học tập, suốt ngày chỉ kêu khẩu hiệu.
Làm sao bọn họ có thể dạy bây giờ?
Diệp Kiều nhìn ra sự băn khoăn của bọn họ, động viên: “Hiện tại người dân thôn chúng ta đều nguyện ý học tập, tôi sẽ nói chuyện thành tích học tập với bọn họ, cuối kỳ nếu bọn họ có thành tích tốt, sang năm xưởng thực phẩm tuyển người sẽ ưu tiên suy xét đến họ”.
“Nói như vậy, hẳn là không có vấn đề gì.” Nữ thanh niên trí thức lớn tuổi nhất đỡ cặp kính trên sóng mũi, gật đầu đồng ý.
“Được, vậy tôi sẽ đi gọi các thôn dân đến đây.”
Lúc này trời đã tối, công việc đồng áng của các thôn dân cũng đã gần xong, hàng ngày họ không có việc gì làm, vừa hay có thể tập trung đến nghe giảng.
“Ừm!” Vương Liên dẫn đầu đồng ý, cô ấy chỉnh lại kính mắt. “Hôm nay tôi và Tiểu Vương sẽ dạy cho mọi người cách ghép vần. Chúng tôi sẽ bắt đầu dạy từ đầu.”
“Được!”
Bởi vì trước kia Vương Liên từng có kinh nghiệm dạy học cho nên nhóm thanh niên trí thức đều thống nhất để cho cô ấy chỉ huy.
Khi Vương Liên còn đi học, cô cũng từng là giáo viên của một trường tiểu học trong thành phố, nhưng vì không thể trở thành giáo viên biên chế chính thức cho nên không thoát được việc bị cử xuống nông thôn, đến thôn Hạ Hà.
Các thôn dân vừa nghe tập hợp liền vội vàng chạy đến, bọn họ ở nhà cũng không có việc gì làm, có thể tụ tập lại để tán gẫu gϊếŧ thời gian.
Lúc Diệp Kiều nói cái gì mà “Xóa nạn mù chữ”, “học tập”. Bọn họ đều không để trong lòng.
Chờ sau khi Diệp Kiều đến, trên bãi đất trống của Ủy ban thôn đã ngồi đầy người, mọi người đều tự mang ghế theo.
Phía trước, mấy người Vương Liên đã đem bảng đen ra tới.
Cái bảng đen này là Diệp Kiều nhờ ba chồng làm cho, Diệp Kiến Quốc chính là một người thợ mộc có tay nghề cực kỳ tốt, nghe mẹ chồng cô bảo, lúc trước khi còn có thể buôn bán, ba chồng thường xuyên nhận làm đồ đạc cho những người ở trấn trên làm của hồi môn cho các cô nàng chuyển bị đi lấy chồng.
Khi Diệp Kiều hỏi ba chồng có thể làm một cái bảng đen được không, Lục Kiến Quốc liền đi lấy vật liệu gỗ và sơn đen từ trong thôn, qua vài giờ liền làm ra một cái bảng như hiện tại.
Phấn viết là Diệp Kiều nhờ Trương thẩm mua.
Trông thấy các thôn dân đang bàn tán xôn xao, Diệp Kiều cũng có chút bất đắc dĩ, xem ra lát nữa muốn làm cho bọn họ trở nên yên tĩnh sẽ rất khó khăn.
Lại nhìn về phía Vương Liên, phát hiện cô ấy không chút hoang mang mà cầm phấn trắng lên viết, bắt đầu đem tấm bảng màu đen viết viết, vẽ vẽ.
Khi trên tấm bảng đen xuất hiện càng lúc càng nhiều chữ viết, các thôn dân cũng dần dần trở nên yên tĩnh.
“Chào bà con, hôm nay chúng ta sẽ học hát một bài hát”
Vương Liên vừa dứt lời, các thôn dân liền lấy lại tinh thần.
“Hát cái gì?”
“Trên kia chính là lời bài hát sao? Hát như thế nào?”
“Hôm nay học hát sao? Tôi còn tưởng là học chữ chứ”
“……”
Mặc kệ phía dưới mọi người đang bàn tán như thế nào, Vương Liên trước sau đều mang theo nụ cười trên môi.
“Nào, mọi người hãy hát từng câu theo tôi nhé. Lẵng hoa hoa nhi hương, nghe ta tới xướng một xướng, xướng một nha xướng, đi tới nam bùn loan…… Năm rồi nam bùn loan, nơi chốn là núi hoang……”
Vừa mới bắt đầu các thôn dân còn ngượng ngùng không dám mở miệng, bên cạnh năm thân niên trí thức đứng thẳng, lớn tiếng hát theo.
Dần dần các thôn dân cũng dần hát theo.
Giai điệu bài hát bay khắp thôn Hạ Hà “Nam bùn loan…” Làn điệu lưu loát dễ đọc.