Chương 48: Xóa nạn mù chữ

Sau đó, cả hai trò chuyện về công việc tiếp theo của xưởng may.

Biết được hai ngày nữa xưởng quần áo sẽ cử người chở vải dệt đến thôn Hạ Hà, Diệp Kiều liền yên lòng.

Vì việc này, Diệp Kiều đã nói với trưởng thôn lấy ra hai căn phòng của Ủy ban thôn dùng làm kho hàng tạm thời.

Mắt thấy thời gian không còn sớm, Diệp Kiều đứng dậy chào rồi rời đi.

Sau khi Diệp Kiều rời đi, Trương Thẩm tò mò cầm lấy một quả khô nếm thử, vừa mời bỏ vào trong miệng cắn bột cái, ngay lập tức phun ra.

“Đồ ăn chua như vậy, cũng chỉ có người mang thai như con mới thích ăn.”

Nhậm Hiểu Tĩnh phản bác: “Vừa rồi Kiều Kiều cũng ăn không ít, không phải chỉ có con mới vậy.”

Lúc Diệp Kiều trở lại thôn Hà Hạ, vừa đúng lúc nhìn thấy trưởng thôn đang xử lý việc của Chu Quảng Phát.

Diệp Kiều: “……”

Đây là sao chứ? Tại sao lúc nào cô cũng gặp tình huống như vậy chứ? Chu Quảng phát về thôn sớm hơn cô một tiếng đồng hồ… Chẳng lẽ trên đường trở về anh ta còn ghé chỗ nào nữa sao?

Chu Quảng Phát có chút không phục.

“Tôi chỉ làm việc các người muốn làm nhưng không dám thôi. Vị trí kế toán chỉ có một, nếu tôi không làm như vậy, các người có thể có cơ hội cạnh tranh công bằng sao? Nếu tôi không làm vậy, vị trí đó đã sớm là của Tôn Oánh Oánh rồi.”

“Anh nói bậy! Vị trí kế toán rõ ràng là được thi tuyển công khai, công bằng, công chính. Tự anh thi không được thì trách tôi sao? Anh thậm chí còn dùng thủ đoạn ghê tởm để đối phó với tôi, còn nhờ tôi giúp anh tham gia thi, để anh có cơ hội sao? Ai mà không biết anh chưa bao giờ đọc sách chứ, nhìn thấy bài thi cũng đã làm anh choáng váng đầu óc rồi.”

Tôn Oánh Oánh hoàn toàn không hiểu được mạch suy nghĩ của Chu Quảng Phát.

Chu Quảng Phát lại cười nhạo một tiếng: “Tại sao tôi lại không có cơ hội?

Nói xong, anh ta hướng ánh mắt nhìn về phía Vu Văn Hiên.

Vu Văn Hiên nhíu chặt chân mày: “Anh cũng hạ bã đậu đối với tôi sao?”

Câu nói của anh ấy chính là câu nghi vấn nhưng ngữ khí lại rất chắc chắn.

Khóe miệng của Chu Quảng Phát giật giật nhưng lại không thừa nhận: “Tôi không có….”

Những thanh niên tri thức ở đây đều không phải là kẻ ngốc, nhìn phản ứng của anh ta liền khẳng định là anh ta làm. Sắc mặt của ai nấy cũng đều trở nên khó coi, bọn họ ăn cùng, ở cùng với nhau từ rất lâu, không nghĩ đến một thanh niên trí thức như Châu Quảng Phát lại là người như vậy.

Diệp Kiều bị sự trơ trẽn của Chu Quảng Phát làm cho ghê tởm, liền bước ra: “Đúng vậy, vị trí kế toán của xưởng thực phẩm chỉ có một. Tuy nhiên, đối với những thanh niên tri thức có biểu hiện ưu tú, trong thôn sẽ có sự sắp xếp khác.”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Họ nhìn Diệp Kiều lại nhìn trưởng thôn buồn bã hút thuốc bên cạnh.

Trưởng thôn gõ tẩu thuốc, chậm rãi gật đầu: “Lần trước Diệp Kiều đã tìm tôi nói chuyện, muốn để các người mở lớp dạy chữ cho mọi người trong thôn.”

Ở thập niên 60 – 70 các lớp dạy chữ xoá nạn mù chữ rất ít, lúc này người đọc sách không quá nhiều, vì mở rộng phổ cập giáo dục cơ sở, các xã định kỳ sẽ cử các giáo viên đến thôn để dạy chữ cho các thôn dân, nhưng là từ đại náo động tới nay, cuộc sống của giáo viên càng thêm có khăn, cho nên có rất nhiều người bỏ việc.

Trước đây, Diệp Kiều đề nghị tổ chức lại lớp dạy chữ xóa nạn mù chữ cho thôn dân, nhóm thanh niên tri thức sẽ phụ trách việc giảng dạy, sau nhiều lần thảo luận Ủy ban thôn đã thống nhất thông qua.

Chu Quảng Phát ngẩn ra, không dám tin nhìn về phía Diệp Kiều.

Diệp Kiều đi qua đám đông, đứng giữa trung tâm “Nếu trưởng thôn đã đề cập đến thì tôi cũng sé giải thích cặn kẽ với mọi người một chút.”

“Trình độ dân trí của thôn chúng ta không cao, trước đây không có đất trồng trọt, nhưng hiện tại thôn chúng ta chẳng những có xưởng thực phẩm, còn sắp có thêm một phần công việc từ xưởng quần áo của thành phố. Vì vậy, vấn đề chất lượng nhân sự, trong đó có việc đào tạo thế hệ kế cận phải được đặt lên hàng đầu. "

"Vốn dĩ tôi nghĩ chờ sau khi vị trí kế toán được xác nhận, tôi sẽ nói với mọi người việc mở lớp dạy chữ, nhưng giữa chừng xảy ra sự cố bã đậu nên mới trì hoãn đến bây giờ."

Nhóm thanh niên tri thức nghe thấy có chuyện tốt như vậy, lập tức mở to hai mắt nhìn, ngay cả Chu Quảng Phát cũng không ngoại lệ.

Diệp Kiều nhìn anh ta, vẻ mặt không biểu tình nói: “Làm thầy người khác, nhân phẩm là điều quan trọng nhất, những kẻ làm chuyện xấu sau lưng người khác tuyệt đối không thể nhận công việc này.”

Giờ phút này Chu Quảng Phát mới ý thức được đến cuối cùng mình đã mất đi cái gì. Vì lòng tham nhất thời, anh ta không những đánh mất cơ hội vào vị trí kế toán mà thậm chí còn đánh mất cơ hội làm giáo viên sau này.

Cuối cùng anh cũng tỏ ra hối hận, nhưng đã quá muộn

“Mấy ngày tới mọi người đều có thể đến nhận sách. Bắt đầu từ thứ hai tuần sau, mỗi buổi tối chúng ta sẽ thay phiên nhau dạy thôn dân. Chương trình học của ai được thôn dân hoan nghênh, ai có thể làm chủ nhiệm lớp dạy xóa mù chữ thôn Hạ Hà, sẽ nhận được tiền lương và tiền thưởng. Tiền lương sẽ được trích ra từ xưởng thực phẩm.”

Đừng nhìn thấy xưởng thực phẩm thôn Hạ Hà vừa mới thành lập không lâu mà xem nhẹ, dưới sự quản lý của Diệp Kiều xưởng thực phẩm đã ký kết hoàn thành vài đơn đặt hàng, tài chính tích lũy đã hơn một ngàn đồng. Trừ đi các chi phí khác, lợi nhuận có thể sử dụng làm chi phí chi tiêu cho tập thể.

Chi tiêu tập thể bao gồm nhiều loại, ví dụ như chi tiêu cho giáo dục (tiền lương cho giáo viên, mua sắm sách giáo khoa, giấy bút), bảo hiểm y tế, lương hưu cũng sẽ lấy từ phần lợi nhuận của xưởng thực phẩm. Cuối năm Diệp Kiều sẽ trích một phần tiền để chia hoa hồng cho thôn dân.

Nhóm thanh niên tri thức mặt mày vốn đang ủ rủ, nghe thấy tin tức Diệp Kiều công bố liền trở nên rất vui vẻ, bọn họ bày tỏ sẽ nghiêm túc đọc sách, nhất định sẽ trở thành một người thầy tốt.