Chương 41: Buôn bán thuận lợi

Cửa hàng đồ điện rốt cuộc cũng khai trương, những cố gắng học tập trong mấy ngày này cũng không uổng phí, buôn bán cũng đi dần vào quỹ đạo, vì thế Lục Thừa muốn trở về thôn Hạ Hà một chuyến.

Anh là người vừa kết hôn không được bao lâu liền mang theo hai người anh em đi xuống phương Nam.Trương Triệu bọn họ đều là thanh niên độc thân, đương nhiên không hiểu tâm tình của người đã có vợ.

Thấy Anh Lục có biểu hiện kỳ quái. Xảy ra chuyện gì rồi? Trương Triệu hai người ở bên cạnh lén lút đánh giá Lục Thừa, muốn hỏi lại không dám hỏi.

“A Triệu.”

“A? Anh Lục, có chuyện gì?”

Trương Triệu giật mình, vội đứng nghiêm.

“Tôi tính qua mấy ngày nữa trở về thôn một chuyến, cậu cùng Đại Ngưu có muốn gửi cái gì về cho người nhà thì hai ngày này chuẩn bị một chút.”

Ánh mắt Trương Triệu rực sáng lên:

“Tốt quá, anh Lục, nhờ anh mang giúp vài món đồ về cho ba mẹ tôi! Anh Lục, anh yên tâm trở về, tôi cùng Đại Ngưu cũng đã quen việc, trông coi cửa hàng tuyệt đối không thành vấn đề.”

Lục Thừa vỗ vỗ bả vai nhỏ bé của cậu ta, cười nói:

“Có các cậu ở đây tôi yên tâm, ngày mai tôi đến nhà ga mua vé, xem có thể mua được vé ngày gần nhất hay không. Trở về chuyến này khoảng chừng hơn nửa tháng mới có thể quay lại.”

Trương Triệu cùng Đại Ngưu lập tức tỏ vẻ không có vấn đề:

“Anh Lục yên tâm trở về, có chúng tôi ở đây nhất định không để xảy ra chuyện.”

Lục Thừa vẫn là có chút không yên tâm:

“Nếu có gì không hiểu thì hãy hỏi kỹ thuật Diêu, việc trong cửa hàng nhiều quá có thể nhờ ông ấy giúp đỡ một chút.”

Qua mấy ngày tiếp xúc, Lục Thừa nhìn ra Diêu Kế Ba có ý muốn đi theo mình làm việc lâu dài, hơn nữa trình độ kỹ thuật của ông ta là tốt nhất trong cả nhóm. Đương nhiên, nhân tài như vậy Lục Thừa sẽ không bỏ qua.

Trương Triệu cùng Đại Ngưu tỏ vẻ đã hiểu ý của anh.

Đại Ngưu bẻ ngón tay dè dặt:

“Anh Lục, tôi muốn đem một nửa số tiền kiếm được gửi về nhà, tiện thể gửi thêm một ít đặc sản Thâm Thành. Đi lâu như vậy nhất định ông rất nhớ tôi, thật vất vả mới tự mình làm ra tiền nên muốn cho ông biết để cùng vui mừng. Có điều, đặc sản hình như hơi nhiều……”

Đặc sản Thâm Thành toàn là đủ loại trái cây vùng nhiệt đới khiến cho bọn họ nhìn không chớp mắt, hơn nữa còn có lạp xưởng, rượu trái cây, bồ câu non, hàu sống……

“Không sao, cậu từ từ suy nghĩ. Có nhiều hơn nữa tôi cũng mang về giúp cậu.”

Lục Thừa đối đãi với Đại Ngưu tựa như em ruột, cùng Lục Trừ giống nhau, luôn là bao dung.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thừa liền đến nhà ga xếp hàng mua vé, mua được vé ba ngày sau đi Giang thành, từ Giang thành đổi xe đi thành phố Bắc Hà.

——

Diệp Kiều đang rất bận rộn ở thôn Hạ Hà, cũng không biết chồng mình sắp về. Tuyển dụng nhân công, sản xuất tương ớt, ký kết đơn đặt hàng, việc nào cũng cần cô ra mặt. Hơn nữa, trong cuộc thi tuyển kế toán lần trước, Diệp Kiều đã phát hiện Chu Quảng Phát có chút là lạ, cũng sợ tên này về sau sẽ gây chuyện, cho nên đặc biệt chú ý tới nhóm thanh niên trí thức.

Cuối cùng Diệp Kiều tìm trưởng thôn đề nghị, để cho vài người trong nhóm đó đi theo bên cạnh cô, cùng nhau làm tương ớt. Cũng tiện cho việc chọn ra người thích hợp để sau này dạy học cho thôn dân và trẻ em.

“Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề.”

Tuy nói trưởng thôn vẫn luôn tách nhóm thanh niên trí thức cùng các thôn dân ra. Nhưng đều ở cùng một thôn, có đôi khi ông cũng sợ xảy ra chuyện. Lúc này có Diệp Kiều chủ động xem chừng thay, ông đương nhiên vui vẻ.

Sau đó, mấy người thanh niên trí thức bị điều tới bên cạnh Diệp Kiều, đi theo Diệp Kiều học việc.

Tuy nói hiện tại xưởng thực phẩm còn chưa xây dựng xong, nhưng bởi vì thành phố coi trọng việc này, cho nên chẳng những nhà ăn cơ quan đặt đơn hàng dài hạn, ngay cả các Tiệm Cơm Quốc Doanh lớn cũng tìm tới Diệp Kiều.

Sau khi biết được việc này, Trương Thúy Thúy vui vẻ hoa tay múa chân, sinh động như thật kể cho cả nhà nghe chuyện lúc trước cùng Diệp Kiều đi Tiệm Cơm Quốc Doanh bị từ chối như thế nào.

“Bọn họ thật quá đáng, ngay cả nếm cũng không chịu nếm, còn nói đậu nành thôn chúng ta chỉ có thể làm phân bón. Vẫn là Kiều Kiều nhà ta có bản lĩnh.”

Diệp Kiều giặt quần áo ở một bên chỉ cười cười, không nói chuyện.

Người nhà lại càng ngưỡng mộ Diệp Kiều hơn, Viên Hiểu Quyên mượn cơ hội đi đến bên cạnh Diệp Kiều.

“Em dâu, tôi nghe người khác nói cô đang cần người? Cô thấy tôi thế nào? Quan hệ giữa tôi và cô so với nhóm thanh niên trí thức kia gần hơn nhiều.”

Cánh tay đang đánh quần áo của Diệp Kiều dừng lại một hồi, chị dâu còn chưa biết được bao nhiêu con chữ, cô cũng không dám để cô ta tham dự.

“Chị dâu, chắc chị không có thời gian để giúp tôi đâu.”

Diệp Kiều nghĩ nhanh trong đầu, cô cần phải tìm việc cho Viên Hiểu Quyên.

Có rồi!

“Lúc trước ở trấn trên, con có làm quen với một thím, mẹ cũng biết mà.”

Trương Thúy Thúy bất ngờ bị hỏi liền quay đầu lại, động tác đánh quần áo trên tay cũng không dừng.

“Người mà con nói chính là thím Trương sao? Bà ấy không phải là thường hay đến nhà ta mua ớt cho con gái đang có thai à?”

“Đúng!”

Thấy mẹ chồng cũng phối hợp với mình, Diệp Kiều mặt mày hớn hở nói tiếp: “Ngày hôm qua, con mang tương ớt cho thím Trương. Bà ấy kể với con chuyện con gái của bà đang làm việc ở xưởng may mặc thành phố Bắc Hà. Bây giờ sắp gần ngày sinh nên chỉ có thể xin nghỉ, trong xưởng nhiều việc, người lại không đủ.”

Viên Hiểu Quyên có chút không vui, em dâu không muốn cho mình đến xưởng thực phẩm làm việc thì cứ nói thẳng, nói cái gì xưởng may mặc a. Cô cúi đầu bĩu môi, mạnh tay đánh quần áo.