Tiếp đó, Kỷ Liên Minh khen Diệp Kiều một hồi, lúc này trưởng thôn mới biết được Lúc lên trấn trên tìm kiếm thị trường tiêu thụ tương ớt, Diệp Kiều đã làm quen với thị trưởng mới nhận chức của thành phố Bắc Hà.
Khó trách, Kỷ Liên Minh tự mình tới cửa.
Lưu Thiên Hà mắng thầm trong lòng, trên mặt lại tỏ vẻ không có gì, khách sáo nói chuyện. Nghe nhắc tới Diệp Kiều, Lưu Thiên Hà cũng thuận thế mời: “Kỷ chủ nhiệm, nếu anh không vội, tôi mang anh đến nhà họ Lục xem sao? Diệp Kiều bọn họ hẳn là có ở nhà……”
“Được.” Kỷ Liên Minh nói cả nửa ngày là muốn nhìn qua người được thị trưởng khen là có tay nghề.
“Nghe nói phương thức làm tương ớt này là cô ta cung cấp?”
“Đúng thế, biện pháp này cũng là Diệp Kiều nghĩ đến……”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, dần dần tới gần nhà họ Lục. Mà giờ phút này nhà họ Lục lại không được yên bình.
Nhiều ngày Diệp Kiều và Trương Thúy Thúy cùng ở chung, hễ có thời gian liền đi trấn trên làm cho người nhà đều thắc mắc không rõ là hai người các cô đang làm cái gì.
“Nếu không biết còn nghĩ rằng hai người là mẹ con ruột đấy.” Viên Hiểu Quyên chua ngoa nói.
Lục Kiện cũng có chút ghen tỵ với Diệp Kiều: “Em dâu, mấy ngày này em giúp mẹ làm cái gì vậy?”
Trương Thúy Thúy không vui: “Cái gì Kiều Kiều giúp mẹ, đó là……” Nhưng nghĩ đến chuyện hai người đang làm, ngay cả chồng mình bà cũng chưa nói, lập tức nghẹn lại.
“Làm tốt việc của con đi, quản nhiều như vậy làm gì.”
Lục Trừ cũng nêu nghi vấn của mình: “Mẹ, bọn con tò mò, hơn nữa có chuyện gì mà chỉ có hai người làm được, còn bọn con lại không thể làm?”
“Này……” Cái này.... Trương Thúy Thúy.
Lúc trước Diệp Kiều nói qua với bà tính nghiêm trọng của việc mua bán lén lút, nếu mà lỡ miệng nói ra, thế thì bà cùng Diệp Kiều không phải toang rồi sao.
Nhưng không trả lời, lại có vẻ bà cùng Diệp Kiều thực sự có bí mật.
Trong lúc Trương Thúy Thúy không nghĩ ra phải trả lời như thế nào, Diệp Kiều đã về đến nhà nghỉ ngơi.
Lục Kiến Quốc liền gọi lại: “Vợ Lục Thừa, con qua đây ta nói chuyện một chút ”
Diệp Kiều về nhà đang chuẩn bị đi rửa mặt, nghe được gọi liền xoay người, đi đến đống rơm trong sân, đáp: “Làm sao vậy, ba?”
“Ba muốn hỏi con một chút, mấy ngày này con và mẹ con đi trấn trên làm gì?”
“Này không phải tương ớt thôn chúng ta làm xong, con cùng mẹ đi trấn trên tìm thị trường tiêu thụ để đẩy mạnh sản xuất sao?” Diệp Kiều tươi cười trả lời.
Đi trấn trên đẩy mạnh tiêu thụ tương ớt là việc mà trưởng thôn đã đồng ý, số tiền bán tương lần trước cũng đều giao cho trưởng thôn, giấy mực rõ ràng.
Chỉ cần bản thân cô không đem chuyện này rêu rao, không ai có thể bắt được nhược điểm của cô. Diệp Kiều yên lặng liếc mắt nhìn qua mẹ chồng của mình, thấy bà ra hiệu bằng mắt, liền hiểu ngay tình hình.
Xem ra mẹ chồng vẫn là người đáng tin.
Lục Kiến Quốc lau mồ hôi trên chân, trong lòng có chút khó chịu.
Nhiều năm như vậy, mọi chuyện trong nhà đều do ông ta quyết định. Nhưng từ lúc cưới Diệp Kiều cho Lục Thừa, nó đã thay đổi, vợ ông ta lúc nào cũng xoay quanh cô, trong lòng Lục Kiến Quốc vẫn luôn đau đáu.
Hôm nay có thời gian, Lục Kiến Quốc muốn lập lại một ít quy cũ, nắm lấy quyền làm chủ gia đình như trước: “Vợ Lục Thừa, khỏang thời gian này nó không có ở nhà, con lại đi khắp nơi, không tốt lắm đâu.”
Lục Kiến Quốc là người ít nói, nhưng lại có mười phần uy áp, hai mắt sắc bén nhìn thẳng Diệp Kiều.
Những lời ông ta vừa nói ra khỏi miệng, liền dọa sợ những người có mặt ở đây. Một đám im thin thít, không dám thở mạnh.
Trương Thúy Thúy cũng không dám làm trò, cúi đầu nhặt đậu nành, bắt đầu lột vỏ.
Đời trước, Diệp Kiều làm đầu bếp cấp cao, thấy qua thái độ nhiều người, chút uy nghiêm này của Lục Kiến Quốc không dọa cô được.
Trên mặt cô mang theo mỉm cười, nhẹ giọng giải thích: “Ba, con không biết có phải hay không nghe được tin đồn nhảm nhí gì? Nhưng con là người ăn ngay nói thẳng. Mỗi lần ra khỏi cửa, đều là đi cùng với mẹ, những việc con làm cũng đều là việc đứng đắn. Nơi đến không phải Tiệm Cơm Quốc Doanh, thì chính là nhà ăn của cơ quan nhà nước. Tuy rằng con tới thôn Hạ Hà không lâu, cũng đã coi mình là người của thôn này. Vì có thể giúp mọi người có thêm thu nhập, cả ngày đều vất vả đội mưa đội nắng ở bên ngoài buôn bán, mỗi tối hai chân đều đau rát đến nhấc không lên.”
“Nếu bỏ ra nhiều công sức như vậy mà còn không được bà con đồng tình. Con cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không có ý nghiã. Đợi một lát con liền đi Thôn Ủy Hội cùng bác trưởng thôn nói một tiếng, công việc này con không làm nữa!”
Lục Kiến Quốc nghe cô nói một tràng, theo bản năng siết chặt tẩu thuốc trong tay. Ông ta không ngờ vợ Lục Thừa lại có thể nói những lời như vậy, động một chút liền phản ứng kịch liệt. Khó trách trước đó, vợ mình đắc ý khoe ra chuyện nhóm phụ nữ thường ngày đối đầu với bà đều bị Diệp Kiều chọc giận đến nỗi muốn nhảy sông.
Trong giây lát, người trong nhà đều bội phục mà nhìn về phía Diệp Kiều. Lục Kiến Quốc cũng tần ngần, không biết như thế nào mới đúng.
Trong lúc xấu hổ, trưởng thôn mang theo vài người đi tới.
“Kiến Quốc à! Mấy người có ở nhà không? Ha ha ha, mau tới chào đón lãnh đạo thành phố chúng ta!” Trong lòng Lưu Thiên Hà vui mừng, người còn chưa vào đến sân, âm thanh từ xa đã vọng lại.
Vô tình, Lục Kiến Quốc lấy cớ này đứng dậy, đi về phía trưởng thôn, cùng lãnh đạo bắt tay, chào hỏi: “Vị này chính là chủ nhiệm Kỷ Liên Minh của thành phố Bắc Hà chúng ta, lần này là đặc biệt tới đây hỗ trợ thôn chúng ta làm xưởng thực phẩm. Nghe nói vợ Lục Thừa là người nghĩ ra cách làm tương ớt này, liền tới đây xem thử.”