Chương 26: Phê duyệt đề xuất

Lưu Thiên Hà vừa nghe nhóm lãnh đạo thế nhưng vẫn còn dùng ánh mắt cổ hũ nhìn đậu nành của thôn Hạ Hà. Ông muốn giải thích hai câu, lại bị Tiểu Lý ngăn lại.

“Hay là ông đem kế hoạch xây dựng nhà xưởng trong báo cáo này viết lại tỉ mỉ chi tiết một lần nữa xem sao”

Lưu Thiên Hà vừa nghe những lời này liền cảm thấy bên trong khẳng định có mờ ám, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể qua loa đáp ứng rồi đi về trước. Sau hai ngày lại đến thử xem sao.

Thâm Thành phía bên này, bị Diệp Kiều nhắc đến, Lục Thừa đang ở bến xe chờ xe buýt, đột nhiên hắt xì một cái. Nhưng anh ta vẫn ôm chặt cái túi.

Trương Triệu cùng Đại Ngưu nhìn thấy, trêu chọc.

“Đại ca chúng tôi thay đổi thật rồi!”

“Còn phải nói sao, vừa cưới vợ xong, anh Lục giống như biến thành người khác, nhìn bộ dáng liền biết là thê nô!”

Lưu Đại Ngưu liếʍ liếʍ đôi môi khô ráo của mình, ánh mắt trông mong mà nhìn về phía cái túi trong lòng ngực Lục Thừa: “Đợi chút nữa không biết có thể hay không được ăn thịt gà cùng tương ớt của chị dâu……”

Nghe vậy, Trương Triệu cũng thay đổi thái độ, vẻ mặt nịnh nọt mà dựa sát vào Lục Thừa: “Anh Lục, anh xem sắp tới giờ ăn cơm rồi, chúng ta có nên mua vài cái bánh bao ăn hay không?”

30 cái bánh bao mà Diệp Kiều làm đã sớm bị bọn họ ăn sạch, bình tương ớt cũng đã cạn đến đáy.

Trương Triệu cùng Lưu Đại Ngưu đều mỏi mắt trông chờ nhìn vào đáy bình tương.

“Làm chuyện chính cho xong cái đã, lát nữa ăn.”

Lời nói của Lục Thừa có trọng lượng nhất trong nhóm ba người. Hơn nữa, thịt gà cùng tương ớt mà Diệp Kiều làm cho anh ta mang theo đều sắp bị ăn hết rồi. Những ngày tiếp theo ở Thâm Thành, đều không còn để mà ăn cho nên anh ta không muốn đem một chút tương còn lại này chia cho hai người họ.

Mấy người ngồi trên xe buýt, Thâm Thành ban đêm hoàn toàn không đen như mực giống thành phố Bắc Hà bọn họ, có vài nơi có ánh sáng.

Lục Thừa xuyên qua cửa sổ xe nhìn cảnh tượng tốt đẹp bên ngoài, trong lòng âm thầm thề, tương lai nhất định phải để Diệp Kiều trải qua cuộc sống tốt như vậy.

Chờ xe đi vào khu phố điện tử, ba người xuống xe, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.

Lúc này trời đã tối, trong khu phố điện tử đèn đuốc sáng trưng, người thì tấp nập, hầu như không hề có ý đóng cửa về nhà.

Đồng hồ, TV, radio; băng từ, đĩa nhạc, máy học tập ……

Các loại sản phẩm điện tử, cái gì cần có đều có, làm người khác hoa cả mắt.

Trương Triệu đã từng đi qua Hương thành bán quần áo, lúc ấy anh ta bán phá giá, mua vài kiện quần áo bị thanh lý trở về, không nghĩ tới cách làm này kiếm được không ít tiền lời.

Cho nên lần này anh ta dự định sẽ làm theo cách cũ nhưng bị Lục Thừa ngăn lại: “Nơi này bán quá nhiều thứ, hơn nữa giá cả đồ điện tử không rẻ, cậu làm như vậy chỉ sợ sẽ lỗ vốn.”

“A? Nhưng lần trước ở Hương thành tôi vẫn làm như vậy a.” Trương Triệu có chút mờ mịt.

Lục Thừa suy nghĩ một chút liền dứt khoát: “Nơi này lớn quá, đồ vật chủng loại cũng nhiều, chúng ta tìm cái nhà nghỉ ngủ một đêm, ngày mai cùng tới đây nghiên cứu, xem xem mua bán cái gì mới tốt.”

Trưởng thôn Lưu Thiên Hà ngồi dưới gốc cây ở đầu thôn hút thuốc, nhìn những cây đậu trong ruộng, có chút ưu tư. Năm nay cây đậu thôn bọn họ lại được mùa……

“Ai!” Lúc trước Diệp Kiều tìm đến, ông ta chắc chắn hứa hẹn, nhưng hôm nay lại……

Ai có thể ngờ được, báo cáo xin xây dựng nhà xưởng mà ông mang đi thành phố bị bác bỏ, mà lý do là sau khi đậu nành lên men chỉ có thể làm phân bón.

Tuy rằng cán sự bảo ông qua vài ngày đi xin lại lần nữa, nhưng ai cũng biết đó là một dạng từ chối khéo léo. Trở lại trong thôn, ông không còn mặt mũi đi găp Diệp Kiều

“Trưởng thôn! Trưởng thôn!”

“Chuyện gì?” Lưu Thiên Hà không vui ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đang chạy tới trên sườn núi, không thấy ông đang bực mình sao, cứ chọn những lúc như vậy tới quấy rầy!

“Trưởng thôn! Bác mau trở về Thôn Ủy Hội, có người đến tìm bác!”

“Ai cơ?” Lưu Thiên Hà đứng dậy, nghi hoặc không thôi.

“Nghe bọn họ nói là toà thị chính phái tới!”

Lưu Thiên Hà hít sâu một hơi, liền đi nhanh về phía sườn núi, dáng vẻ nhanh nhẹn đó nhìn không ra ông ta đã hơn 60 tuổi.

Đến sườn núi, hai người nhanh chóng đi về thôn. Còn chưa đến cổng thôn ủy, Lưu Thiên Hà liền thấy bóng dáng quen thuộc từ xa. Thế mà lại là chủ nhiệm văn phòng Kỷ Liên Minh của toà thị chính tự mình tới.

Kỷ Liên Minh cười ha hả mà nắm lấy tay trưởng thôn, ra vẻ hòa đồng.

“Ai nha, anh Lưu à, lần trước anh làm báo cáo xin phép xây xưởng làm tương. Thành phố rất xem trọng chuyện này nên đã phê duyệt rồi, còn phái tôi đến đây hỗ trợ anh đấy”

“Cái gì?” Lưu Thiên Hà vẻ mặt khϊếp sợ. Rõ ràng trước đó còn nói đậu nành thôn bọn họ chỉ xứng làm phân bón, như thế nào quay đầu liền thay đổi.

Nhưng Lưu Thiên Hà cũng không ngốc, liền nhiệt tình đáp lại.

“Vậy là quá tốt, toàn thể thôn dân thôn Hạ Hà chúng tôi rốt cuộc có thể có cái hi vọng. Vừa rồi nhìn thấy đậu nành còn đầy trong ruộng, tôi sầu thối ruột.”

Kỷ Liên Minh xấu hổ cười, nghe ra oán trách của Lưu Thiên Hà.

“Chuyện lần trước là do cấp dưới không xem kỹ báo cáo của các anh! Cậu ấy đã bị tôi phê bình rồi! Anh yên tâm, lần này tôi tự mình tới giám sát, tuyệt đối có thể làm cái xưởng thực phẩm này của thôn chúng ta được nổi danh.”

“Đúng rồi, còn có cô gái tên Diệp Kiều kia, là người trong thôn của anh à? Thật không ngờ nha.”