Chương 25: Văn phòng chính phủ

Sau khi Miêu Vĩ được Diệp Kiều tặng tương ớt, ông ấy đi quanh một vòng đến các thôn trấn lớn bé trực thuộc thành phố Bắc Hà để tìm hiểu thực trạng của địa phương mà sau này mình quản lý.

Hai ngày sau khi trở lại thành phố Bắc Hà, Miêu Vĩ nghe nói các cấp lãnh đạo tại văn phòng chưa có ý tưởng mới gì về kế hoạch làm giàu đất nước mà chính phủ đề ra, liền đem tương ớt giao cho chủ nhiệm văn phòng: “Anh mang tương ớt này cho nhà ăn cơ quan chúng ta dùng thử xem.”

Mấy ngày trước, chủ nhiệm văn phòng Kỷ Liên Minh nghe nói có thị trưởng mới được chính phủ điều đến đây làm việc, liền không vui. Ông ấy vốn cho rằng thị trưởng trước đây sắp nghỉ hưu thì phó thị trưởng có thể thuận lợi thăng chức, mà cái chức chủ nhiệm văn phòng này của ông ta cũng có thể thay đổi, nói không chừng có thể làm một cái phó thị trưởng thường vụ.

Không nghĩ chính phủ lại điều một thị trưởng mới đến nơi này, cơ hội thăng chức cho những người khác liền không có.

Miêu Vĩ chính là thị trưởng được điều tới thành phố Bắc Hà lúc này. Trong lòng Kỷ Liên Minh buồn bực, nhưng dù sao Miêu Vĩ cũng là thị trưởng, ông ta chỉ là chủ nhiệm, không dám nói thêm điều gì, chỉ châm chọc một câu: “Hai ngày nay là Miêu thị trưởng đi làm tương ớt đó sao.”

Miêu Vĩ bình tĩnh nhìn ông ta một cái, nói: “Được rồi, trong này không có việc gì, anh ra ngoài đi.”

Nói xong liền không để ý tới Kỷ Liên Minh, cúi đầu lật xem văn kiện. Kỷ Liên Minh chán nản, hít một hơi dài, cúi đầu ra khỏi văn phòng.

Kỷ Liên Minh vốn không để tâm chuyện tương ớt, lúc ăn cơm tiện tay đưa cho đầu bếp nhà ăn. Vị đầu bếp mập mạp ngay từ đầu không rõ chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi anh ta nếm thử tương ớt, hương vị này……

Thực mau, các món ăn trong nhà ăn cơ quan, toàn bộ đều dùng tương ớt của Diệp Kiều làm gia vị. Kỷ Liên Minh lại một lần nữa đi vào nhà ăn ăn cơm, bởi vì thức ăn quá ngon, liền khen đầu bếp hai câu, không ngờ anh ta lại nói.

“Cái này không phải công của tôi, là do tương ớt mà ông đưa cho tôi hôm trước đấy.”

Kỷ Liên Minh sửng sốt, lúc này mới nhớ đến bình tương ớt mà hôm trước Miêu Vĩ mang về đưa cho ông ta: “Những món này đều là dùng bình tương ớt kia làm?”

Kỷ Liên Minh cảm thấy thật bất ngờ, nhưng lúc này ông ta vẫn không nghĩ ra vị thị trưởng mới đến này có ý gì.

Lúc trở lại văn phòng, cán sự Tiểu Lý đem Quảng Lương công xã xin xây dựng xưởng thực phẩm đậu nành báo cáo mang đến đây.

Trong đầu Kỷ Liên Minh đều là đang suy đoán Miêu Vĩ rốt cuộc muốn làm cái gì, xem cũng chưa xem báo cáo liền bác bỏ: “Chủ nhiệm, cái này……”

Tiểu Lý còn muốn giúp trưởng thôn tranh thủ một chút. Kết quả Kỷ Liên Minh trực tiếp ngăn lại lời nói của anh ta:

“Quảng Lương công xã chỉ có một thôn Hạ Hà thích hợp trồng đậu nành, một cái thôn nhỏ như vậy xây cái gì nhà xưởng? Này không phải ăn no rửng mỡ hay sao? Đừng nghĩ rằng tùy tiện làm một bản báo cáo kinh tế là có thể lợi dụng nó để chiếm tiện nghi trong chế độ xã hội chủ nghĩa chúng ta! Số đậu nành đó của bọn họ thì làm ra được cái gì quan trọng? Không phải lần nào cũng đều là trực tiếp lên men làm phân bón để dùng sao, dựa vào điều này còn muốn xây dựng xưởng? Quả thực là chuyện buồn cười.”

Tiểu Lý thấy tâm tình của Kỷ Liên Minh lúc này không tốt, biết điều mà lui xuống.

Qua vài phút sau, Miêu Vĩ thông báo toàn thể lãnh đạo đến phòng họp. Ông cũng không có trực tiếp ra chỉ thị, mà là hỏi mọi người cơm trưa hôm nay ăn ngon không?

“Rất ngon, tuy vẫn là những món thường ngày, nhưng hình như cho thêm gia vị khác, hương vị thơm ngon hơn.”

“Đúng vậy, đặc biệt là món thịt xào, vừa thơm vừa cay, đặc biệt ăn với cơm.”

“Tôi thấy giống như là cho thêm một loại tương ớt đấy.”

Mọi người sôi nổi lên tiếng, chỉ riêng Kỷ Liên Minh lúc này vẫn yên lặng, bởi vì ông ta mơ hồ nhìn ra ý tưởng của Miêu Vĩ.

“Mọi người đều cảm thấy ăn ngon sao?” Miêu Vĩ hỏi.

Ai ai cũng gật đầu đáp lại.

Miêu Vĩ thấy tất cả đều khẳng định, lúc này mới bắt đầu nói về lai lịch tương ớt. Hơn nữa lấy ra báo cáo xin xây dựng xưởng sản xuất thực phẩm của Quảng Lương công xã. Thứ mà vừa rồi Kỷ Liên Minh xem cũng không muốn xem đã bác bỏ, trên báo cáo viết rõ ràng địa chỉ xây dựng xưởng là thôn Hạ Hà.

Kỷ Liên Minh vừa nhìn thấy liền ngồi không yên, trên mặt bắt đầu đổ mồ hôi. Vị thị trưởng mới nhận chức này không phải là muốn mang ông ta ra để chỉnh đấy chứ?

“Tôi thấy báo cáo này viết rất được. Tương ớt mọi người cũng đã ăn, vậy tất cả cảm thấy tiền đồ của hạng mục này như thế nào? Nhà ăn chúng ta có nên thu mua thêm không?”

Miêu Vĩ đều đã nói như vậy, nhân viên cấp dưới đương nhiên nhất trí đồng ý. Huống hồ, tương ớt này thật sự là ăn rất ngon.

Bên này Kỷ Liên Minh mang tâm trạng lo lâu mà tham dự cuộc họp, bên kia Tiểu Lý đã đem tin tức xây dựng nhà xưởng bị bác bỏ nói với thư ký công xã, người lần này đến thành phố cùng với trưởng thôn Lưu Thiên Hà.

Lần này thị trưởng mới được điều đến đây, cấp dưới như bọn họ đều vội vàng họp hành. Không cầu thị trưởng nhớ kỹ bọn họ, chỉ mong là để những cán bộ cấp dưới như bọn họ nhớ kỹ bộ dáng thị trưởng. Nếu không, đi ở trên đường nhận không ra thị trưởng của thành phố mình đang sống, bọn họ cũng quá mất mặt.