Chương 18: Tiễn biệt

Diệp Kiều có chút tò mò, cũng có chút không nỡ để Lục Thừa rời đi.

“Ngày mai tôi sẽ tiễn anh!”

Không chờ Lục Thừa đồng ý, cô xoay người nằm xuống, đôi tay vỗ nhẹ lên ngực.

“Đúng lúc tương ớt đậu nành cũng vừa chín, anh hãy mang theo mấy bình đi, trên xe lửa có thể ăn kèm với bánh bao, rất ngon đó.”

“Được.”

Hai người không nói chuyện nữa, hơi thở dần dần ổn định.

——

Bầu trời còn chưa sáng, Diệp Kiều đã thức giấc. Đây là lần đầu tiên cô dậy sớm như vậy kể từ khi được gả vào nhà họ Lục. Cô muốn làm vài món cho Lục Thừa mang theo.

Cái gọi là con đường làm giàu của kẻ nghèo.

Bình thường lúc ở nhà thì sao cũng được nhưng một khi đi xa, làm một ít món ăn để Lục Thừa mang theo trên đường là chuyện trong khả năng của cô.

Nhanh chóng làm xomg một l*иg bánh bao ngũ cốc, Diệp Kiều liền đi đến nhà ăn.

Giờ này trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn, nhưng ở nhà ăn có, cô đành phải mượn trước một ít.

Thời điểm Lục Thừa rời giường liền phát hiện không thấy Diệp Kiều bên cạnh, chăn cũng lạnh, nhưng những món đồ mà anh ta muốn mang theo đi xuống phía Nam lần này lại nằm ngay ngắn trên ghế.

Lục Thừa nhìn những thứ đó, trong lòng ấm áp.

“Dậy thôi nào”

Thấy Lục Thừa còn nằm ở trên giường, Diệp Kiều có cảm giác là lạ, cười tủm tỉm đến gần nói. “Hôm nay tôi dậy hơi sớm, có làm vài cái bánh bao và một bình tương ớt đậu nành cho anh mang theo.”

Diệp Kiều đang cầm cái khăn lau khô hộp thủy tinh trên tay.

Cái hộp thủy tinh cũng không phải tự nhiên mà có được, nghe nói là mấy năm trước nhà họ Lục được một người bà con nào đó tặng một hộp trái cây. Trái cây ăn xong rồi, hộp thủy tinh cũng bị Trương Thúy Thúy đem đi giấu. Nếu không phải là Diệp Kiều đi mượn, đổi lại là những người khác, bà tuyệt đối không lấy ra.

“Tôi sẽ đặt cái này vào giữa túi, dưới cái áo lông màu xám, lúc xách giỏ lên anh cẩn thận một chút, đừng để bị vỡ.”

Trong lòng của Lục Thừa ấm áp, anh ta là đứa con trai thứ ba của nhà họ Lục, trên anh ta thì có người chị cả hiền hậu và người anh hai chịu khó, dưới còn có một người em trai hay ốm yếu bệnh tật. Đứng giữa các anh chị em trong nhà, tình thương của cha mẹ dành cho anh ta không nhiều. Đây là lần đầu tiên anh ta nhận được sự quan tâm dặn dò từ người khác.

“Được.”

“Số tiền này anh phải luôn giữ trong người.”

Diệp Kiều lấy từ tủ đầu giường ra một cái túi nhỏ, cái này do chính tay cô may.

“Bên trong có 400 đồng.”

Tiền số không đúng!

Lục Thừa đột nhiên nhìn về phía cô, tâm tư phức tạp.

Diệp Kiều mặt ửng hồng, né tránh tầm mắt của anh ta, cúi đầu nhắc nhở:

“300 là anh cho tôi, còn có một trăm là số tiền tôi dành dụm. Anh mang hết đi……”

Một trăm đồng này khẳng định không phải là tiền của Diệp Kiều, cô có trí nhớ của nguyên chủ, biết trước khi xuống nông thôn, nguyên chủ đã hố người thân trong nhà, ép họ giao ra hơn hai trăm đồng.

Vì ủng hộ Lục Thừa, cô lấy ra một trăm. Phụ nữ mà, vẫn là cần phải có một chút thủ đoạn. Việc này có thể làm tăng tình cảm giữa hai vợ chồng, lại có thể cho cô con đường lui.

“Em ……”

Khóe môi của Lục Thừa giật giật, ánh mắt anh ta chan chứa tình cảm.

“Chúng ta là vợ chồng mà”

Diệp Kiều cột chặt túi nhỏ thêm lần nữa, nhét vào trong lòng ngực anh ta, thúc giục: “Đừng chậm trễ nữa, chạy mau đi, đã 6 giờ rồi!”

Trên bàn cơm, Lục Thừa thấy có một chén tương nhỏ, đây là Diệp Kiều cố ý đem ra cho người nhà nếm thử.

“Anh chưa thử ……”

Diệp Kiều bị anh ta chọc cười, cô đưa đũa qua: “Vậy anh nếm trước thử xem!”

Lục Thừa lấy đũa gắp một hạt đậu nành, đầu đũa vừa kẹp chặt, đậu nành liền nát. Anh ta ngạc nhiên nhướng mày, đậu nành này có vẻ rất mềm, đậu nành trong ấn tượng của anh ta không phải như thế.

Đậu nành mới vừa vào miệng, mùi vị tươi cay thơm nồng xông lên, hấp dẫn Lục Thừa.

“Ngon quá!”

Lục Thừa buông đũa, cầm lấy muỗng nhỏ bên cạnh múc nửa muỗng, kẹp vào bánh bao còn đang nóng, cắn một miếng to. Thật là món ngon cực phẩm.

Thấy Lục Thừa mùi mẫn cúi đầu ăn, Diệp Kiều cười tươi như hoa, đôi tay chống cằm mà nhìn anh ta.

Sợ không kịp giờ, Lục Thừa ăn thật nhanh, thế là nguyên một chén nhỏ tương ớt đậu nành này đã bị một mình anh ta ăn hết.

“Thật là ngon!”

Lục Thừa lại khen thêm một câu.

“Tương ớt ngon như vậy anh phải giấu đi thôi, không thể cho Trương Triệu cùng Đại Ngưu.... hừ hừ.”

Diệp Kiều phì cười.

“Tôi làm cho các anh 30 cái bánh bao, bây giờ thời tiết mát mẻ, chắc là có thể đủ cho các anh ăn trong hai ngày.”

Diệp Kiều vốn là muốn tiễn anh ta ra nhà ga, nhưng Lục Thừa không cho.

Nhà ga của thôn Hạ Hà nằm giữa sườn núi, đi tới đi lui rất vất vả, phải đi qua rừng cây, còn phải chui qua hàng rào sắt, Lục Thừa lo lắng lúc Diệp Kiều trở về gặp nguy hiểm.

Hai người đi đến cửa thôn, Lục Thừa ý bảo Trương Triệu cùng Đại Ngưu đi trước.

“Kiều Kiều……”

Lục Thừa nắm lấy tay của Diệp Kiều, cảm xúc mềm như bông làm anh ta không muốn dời bước.

“Anh sẽ nhanh chóng trở về, cô ở nhà phải tự chăm sóc mình cho tốt.”

“Ừ! Anh đi đường cũng phải cẩn thận.”