Chương 17: Quyết định vào nam lập nghiệp

Lúc này, trưởng thôn chắp tay sau lưng tủm tỉm cười đi tới.

“Diệp Kiều a, cô thật vất vả, tôi sống đến từng tuổi này cũng không biết là hạt đậu nành nho nhỏ này lại làm ra được nhiều món ăn ngon như vậy. Nghe Học Siêu nói, sau này cô còn làm ra nhiều món hơn nữa từ đậu nành?”

“Đúng ạ, thôn chúng ta không phải có nhiều đậu nành sao? Tôi thấy cứ để không như vậy thì rất là lãng phí, không bằng đem chúng ra chế biến thành nhiều món để ăn”

Trưởng thôn gật gật đầu:

“Cô gái nhỏ, ý tưởng của cô rất tốt.”

“Trưởng thôn, tôi có ý này.”

“Tôi muốn thu lấy số đậu nành còn thừa trong mỗi gia đình, làm thành tương ớt đậu nành.”

“Tương ớt đậu nành?” Trưởng thôn tò mò hỏi lại:

“Vâng, thật ra đó là một món ăn được lên men ……” Diệp Kiều tỉ mỉ đem cách làm cùng kế hoạch tiêu thụ sản phẩm đều nói qua một lần.

Trưởng thôn mân mê điếu thuốc, suy nghĩ một lúc lâu rồi lên tiếng:

“Cô nói loại tương này có thể sản xuất hàng loạt? Nếu thật sự có thể làm được như vậy thì là chuyện tốt cho thôn chúng ta. Cũng không biết mùi vị tương đậu nành này ra sao, ăn có ngon hay không?”

“Tôi sẽ làm thử một ít để mọi người nếm thử trước, nếu ăn ngon, bác Lưu sẽ ủng hộ tôi chứ?”

“Đó là chuyện đương nhiên”

Đậu nành luôn là nỗi nhức nhối trong lòng của trưởng thôn Lưu Thiên Hà những năm gần đây, mỗi năm thu hoạch vụ thu, nhìn số lượng lớn đậu nành thu được lại bán không ra, trong lòng khó chịu biết bao nhiêu.

Thấy sự nhiệt tình của Diệp Kiều, Lưu Thiên Hà liền biết mình già rồi, không có nhiều ý tưởng như thanh niên.

“Nếu tương đậu nành này thực sự ngon như lời cô nói, chuyện lớn tôi không dám hứa nhưng viết cái báo cáo lên cấp trên xin làm xưởng sản xuất là chuyện tuyệt đối có thể làm được.”

Hiện tại cả nước cũng đang trong thời kỳ thúc đẩy mô hình hợp tác xã, đây là công lớn của các cấp lãnh đạo. Lần trước ông ta đi họp, còn nghe thấy bí thư đau đầu vì chuyện này.

Lời trưởng thôn nói làm mắt Diệp Kiều sang lên.

Miệng nói tay làm, sau khi Diệp Kiều nấu xong cơm ở nhà ăn, liền đem số đậu nành còn lại trong bếp ra làm.

Ngâm đậu nành vào nước nóng cho đến khi nở rồi hấp với lửa lớn, rải lên bột mì, đặt ở nơi râm mát thoáng khí ba ngày để lên men.

Diệp Kiều mỗi ngày đều sẽ kiểm tra tình trạng lên men của đậu nành để tránh trường hợp bị ẩm mốc hoặc kết tủa.

Sau ba ngày, Diệp Kiều đầy tự tin đem đậu nành đã lên men xong đi phơi nắng.

Lưu Học Siêu tò mò nhìn về phía đậu nành, tiếp theo liền giật mình.

“Cô Diệp, cái này có thể ăn sao? Đều mốc meo!”

Diệp Kiều thở dài bất đắc dĩ, đây là cách làm của người phương Nam, nghĩ đến phương Bắc chưa từng nhìn thấy, cô kiên nhẫn giải thích.

“Thế này là ủ lên men, đậu nành sau khi lên men sẽ có hương vị đặc biệt.”

Tuy là Lưu Học Siêu rất nể phục Diệp Kiều, nhưng nhìn thấy đậu nành mốc như vậy cũng vội xua tay: “Tôi không dám ăn cái này đâu.”

“Yên tâm đi, chờ thêm vài ngày, bảo đảm anh sẽ thích nó.”

Đem đậu nành phơi dưới nắng gắt, Diệp Kiều xoay người đi làm việc khác. Cô vẫn luôn tất bật, chuyện Lục Thừa phải đi xuống phía Nam cũng bị cô quẳng ra sau đầu.

Mãi đến buổi tối, lúc cô đang ngủ liền bị Lục Thừa khều dậy nói chuyện.

Thời điểm này, ở nông thôn vẫn chưa có dùng bóng điện, cô cũng lười xuống giường thắp đèn dầu hỏa, dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

“Ngày mai anh đi à?”

“Ừ.”

Trong bóng đêm, giọng nói của Lục Thừa trầm thấp lại mê người.

Trước kia Diệp Kiều không để ý chuyện này, hiện tại lại cảm thấy lỗ tai có chút nóng lên, cô nâng tay sờ sờ lỗ tai, thầm mắng mình định lực quá yếu.

Ổn định tâm tình, Diệp Kiều bình tĩnh hỏi:

“Ba người tính như thế nào? Đi bằng ô tô hay xe lửa? Nghe mẹ nói cách thôn chúng ta không xa có nhà ga.”

“Đi xe lửa. Sáng mai 7 giờ vừa lúc có một chuyến xe lửa ngang qua nơi này, nó sẽ dừng lại để châm nước, anh với Trương Triệu bọn họ sẽ nhảy tàu.”

Âm thanh của Lục Thừa lúc này trở nên dịu dàng, bởi vì anh ta nhìn ra Diệp Kiều đang lo lắng. Cô ấy mới vừa gả cho mình xong, còn chưa qua tuần trăng mật, bản thân đã phải đi xa nhà. Trong bóng tối, Lục Thừa nhìn hình bóng nhỏ bé cô, trong lòng rất là ấm áp.

Trong khoảng thời gian này, tuy rằng giữa bọn họ không có ân ái, nhưng Lục Thừa có thể cảm nhận được, Diệp Kiều càng ngày càng tiếp nhận anh ta.

“Nhảy tàu?”

Lần đầu tiên Diệp Kiều nghe đến từ này liền kinh ngạc há to miệng.

Đời trước của Diệp Kiều là thập niên 90, lúc cô được sinh ra chính là thời điểm phát triển tàu cao tốc. Đừng nói là xe lửa ở thập niên 70, kể cả ấn tượng về chiếc xe lửa sơn màu xanh cũng không còn rõ lắm. Muốn đi đâu xa, cô đều đi bằng máy bay hoặc tàu cao tốc.

“Ừ……”

Trong mắt Lục Thừa hiện lên ý cười.

“Nhảy tàu chính là chuyện thường ở thôn chúng ta, hễ là con trai đều như vậy.”

Trên sườn núi phía đông của thôn Hạ Hà chính là nhà ga, đám con nít trong thôn thường đến nơi đó chơi, khoảng thời gian xe lửa dừng lại châm nước là lúc tốt nhất mà bầy nhóc đó có thể nhảy nhót vui mừng.

Hệ thống an toàn giao thông trong những năm này cũng chưa được cải thiện, tuy nói là có lưới sắt ngăn chặn, nhưng vẫn không cản được bọn nhỏ chơi đùa. Điều may mắn nhất là qua nhiều năm như vậy cũng không xảy ra chuyện gì.