Chương 38: Học Dân À, Chào Buổi Tối Nhé !

Đứng ở xa, Thủy Học Dân nhìn chằm chằm Thủy Đào cùng Giang Ngọc Sơn hồi lâu, lá cây bên cạnh đều bị anh vặt hết, nguyên bản cho rằng lần này ra ngoài là cơ hội tuyệt diệu để phát triển cảm tình cùng Lý Hương Lan, ngờ đâu chỉ là đi yểm trợ giúp cho Thủy Đào.

Khó trách Thủy Đào không muốn đi xem mắt, ra là vì em gái giống anh, cũng đã có người trong lòng.

Em gái thật là to gan, trời tối như vậy còn ra ngoài hẹn hò, nếu như bị người khác thấy, thì có một trăm cái miệng cũng nói không rõ được.

Buổi tối nhìn không rõ bằng ban ngày, lại đứng xa, Thủy Học Dân nhìn không được rõ, chỉ cảm thấy thân hình nam nhân có chút quen thuộc, chắc là người trong thôn bọn họ.

Thủy Học Dân bẻ đầu ngón tay đếm một lượt những nam đồng chí vừa độ tuổi mà chưa lập gia đình trong thôn, khóe miệng trề ra, mấy tên đó so với Giang Tuấn Hiền còn không bằng, không một ai anh vừa ý, ánh mắt Thủy Đào cao như vậy, sao lần này lại hạ thấp tiêu chuẩn thế.

Nể tình tên nam nhân này còn tính là an phận, Thủy Học Dân quyết định trước cứ nhẫn nhịn một chút, nếu mà tên dã nam nhân dám động tay động chân, chờ lát nữa đi ra anh sẽ cho nó một trận.

Thủy Học Dân mặt mũi hầm hầm hỏi: “Hương Lan, tên đàn ông kia là ai thế?”

Lý Hương Lan lắc đầu, Thủy Học Dân cũng không rõ cô ấy có ý tứ gì, hơn nữa, từ sau khi Thủy Đào đi khỏi, Lý Hương Lan liền có chút thất thần.

Nhìn gương mặt Lý Hương Lan trắng bệch, Thủy Học Dân sợ do mình dọa cô, lập tức thu lại biểu tình hung thần ác sát, lại hỏi: “Hương Lan, em có chỗ nào không thoải mái sao?”

Lý Hương Lan mím môi nói: “Không có, anh Học Dân, có thể yên tĩnh một chút được không?”

“A? Được...... Được thôi!”

Ở trước mặt người con gái mình thích, chẳng sợ người lúc nào cũng ồn ào như Thủy Học Dân cũng đều sẽ trở nên nội liễm, anh kỳ thật không nói gì, nhưng Lý Hương Lan làm chuyện trái với lương tâm lúc này trong lòng lộn xộn, không có tâm tư cùng anh nói chuyện.

Lý Hương Lan sợ Thủy Đào sẽ trách mình, nhưng Giang Ngọc Sơn từng giúp đỡ cô, cô thật sự không có cách gì cự tuyệt thỉnh cầu của anh.

Thủy Đào cùng Giang Ngọc Sơn hàn huyên một hồi lâu, Thủy Học Dân thật sự không chịu ngồi yên, khó có được cơ hội ở chung cùng Lý Hương Lan, vẫn là nhịn không được mở miệng: “Hương Lan, em thấy anh là người thế nào?”

Hai mắt Lý Hương Lan nhìn chằm chằm vào hai người đang đứng ở xa, nghe thấy Thủy Học Dân hỏi, cô liền trả lời theo bản năng: “Khá tốt.”

Đều là người cùng một thôn, cô ấy lại là bằng hữu của Thủy Đào, ngày thường cùng người nhà họ Thủy tiếp xúc nhiều, cảm thấy người trong nhà Thủy Đào đều rất tốt, không giống ba mẹ cô trọng nam khinh nữ, cả ngày chỉ vì một chuyện to bằng hạt mè đậu xanh mà cãi nhau.

Thủy Học Dân tiếp tục hỏi: “Tốt chỗ nào, em nói cụ thể ra xem.”

Lý Hương Lan thấy Thủy Đào cùng Giang Ngọc Sơn đang nói chuyện đến cao hứng, trong lòng nhẹ nhõm thở dài một hơi, lúc này mới hướng Thủy Học Dân cười cười: “Em cảm thấy anh rất tốt bụng, lại thành thật, còn đặc biệt có tinh thần trượng nghĩa, khi còn nhỏ nếu thấy bọn con trai đi khi dễ các bạn gái, anh sẽ đứng ra bảo vệ bọn em, giống như một đại anh hùng vậy.”

Thủy Học Dân có điểm lâng lâng, anh cũng không biết mình có nhiều ưu điểm như vậy, Lý Hương Lan khen thế khiến anh quá ngượng ngùng.

Thủy Học Dân đầu óc nóng lên nói: “Nếu em thấy anh tốt như vậy, em có thể trở thành đối tượng của anh được không?”

Lời này vừa phát ra, không khí chung quanh tựa hồ yên tĩnh lại vài phần.

Thủy Học Dân liếc mắt nhìn người đang chậm chạp không thấy đáp trả, sau đó Lý Hương Lan nhìn anh cười khổ nói: “Anh Học Dân, thật xin lỗi, em đã có người trong lòng rồi.”

“A...... Anh...... Anh......” Người bình thường vốn khéo mồm khéo miệng như Thủy Học Dân giờ phút này đột nhiên lại thành nói lắp, hơi há mồm, lộ ra gương mặt tươi cười còn khó coi hơn cả khóc: “Như vậy à, vậy…… vậy cũng khá tốt.”

Không khí lại trở nên trầm mặc, Thủy Học Dân vô thố chà xát tay mình, muốn nói lại thôi liếc liếc mắt nhìn Lý Hương Lan.

Lý Hương Lan nhìn chằm chằm người đang đứng trong bóng đêm phía xa, ánh mắt trở nên mờ mịt, tươi cười cũng mang theo vài phần phiền muộn.

Thủy Học Dân không hiểu, nhắc tới người mình thích, Lý Hương Lan vì cái gì lại cười đến chua xót như vậy.



......

“Anh hai, đi thôi, về nhà thôi.”

Thanh âm Thủy Đào làm Thủy Học Dân hoàn hồn, đột nhiên nhớ tới việc Thủy Đào cùng nam nhân hẹn hò, hướng Thủy Đào hầm hừ.

“Em gái, em đúng là không thành thật, mau nói cho anh biết là tên dã nam nhân nào hẹn em ra đây?”

Thủy Đào sợ anh hai cô hiểu lầm cái gì, giữ chặt cánh tay anh lại: “Làm gì có dã nam nhân nào, anh đừng có nói linh tinh.”

Thủy Học Dân không phục hất tay cô ra, xoay người hai bước chạy đến địa phương khi nãy Thủy Đào đứng.

Hôm nay anh nhất định phải biết tên dã nam nhân này là ai.

Giang Ngọc Sơn vốn tính toán chờ mấy người Thủy Đào đi rồi mới rời đi, lại thấy Thủy Học Dân nổi giận đùng đùng hướng mình chạy tới, anh ngẩn người, sau đó lộ ra một hàm răng trắng hướng Thủy Học Dân vẫy vẫy tay: “Ai, Học Dân à, chào buổi tối nhé!”

Thủy Học Dân: “????!!!”

......

Thời điểm về nhà, Thủy Đào thường thường quay đầu nhìn Thủy Học Dân, cũng không biết đã xảy ra cái gì, vừa trở về đã có biểu tình hoảng hốt như là chịu đả kích lớn.

Thủy Đào gọi vài tiếng cũng không thấy trả lời.

Chỉ thành thật đi theo phía sau Thủy Đào cùng Lý Hương Lan, cũng không nói câu nào.

Thủy Đào nhìn mặt anh sạch sẽ không có dấu vết gì, chắc là không có cùng Giang Ngọc Sơn động thủ, nhìn bộ dáng không có khả năng là bị Giang Ngọc Sơn nói gì đó kí©h thí©ɧ tới chứ?

Lý Hương Lan thấy Thủy Học Dân như là người đang đi vào cõi thần tiên thiên vậy, nhẹ nhàng lôi kéo tay Thủy Đào, áy náy nói: “Chuyện hôm nay thực xin lỗi bạn, đáng lẽ mình nên nói trước với bạn là chú Ngọc Sơn nhờ mình hẹn bạn ra ngoài.”

Thủy Đào hầm hừ nói: “Về sau nếu bạn còn làm như vậy, mình nhất định sẽ không để ý tới bạn nữa.”

Lý Hương Lan lắc đầu: “Không đâu, mình lại không phải đồ ngốc, sao có thể đi làm chuyện hố bạn thân mình nữa, lần này nếu mà là người khác nhờ, mình khẳng định sẽ không giúp.”

Thủy Đào tức giận chọc chọc cái trán của Lý Hương Lan: “Không nhìn ra nhé, bạn lại thân thiết với Giang Ngọc Sơn như vậy, thế nhưng ngay cả bạn tốt đều bán đứng.”

Lý Hương Lan ngượng ngùng sờ sờ trán mình: “Câu bán đứng này của cậu thật sự là quá làm người ta đau lòng mà, chú Ngọc Sơn tới tìm mình nói là có cái gì đó muốn tặng cho bạn, nhưng lại không dám sang nhà bạn, không có biện pháp khác, đành phải tìm mình nhờ giúp đỡ thôi.”

Nguyên nhân này miễn cưỡng có thể cho qua được.

Thủy Đào lại nói: “Trời tối thế này, vạn nhất chú ấy muốn đùa giỡn lưu manh thì thế nào?”

“Cho nên mình cùng với anh Học Dân không phải vẫn luôn nhìn hai người còn gì, tuy rằng mình tin tưởng nhân phẩm của chú Ngọc Sơn, nhưng vẫn muốn phòng ngừa vạn nhất, nếu thực sự có chuyện gì, mình cùng anh Học Dân khẳng định sẽ chạy đến bảo vệ bạn.”

Lý Hương Lan tuyệt đối sẽ không đặt Thủy Đào vào hoàn cảnh nguy hiểm, Giang Ngọc Sơn cũng không phải là người như vậy.

Thủy Đào liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Bạn tin tưởng nhân phẩm của Giang Ngọc Sơn như vậy, hai người nhận thức khi nào? Sao mình chưa nghe thấy bạn nhắc đến bao giờ.”

Lý Hương Lan dừng một chút, liếc mắt nhìn Thủy Học Dân bên cạnh một cái, nhỏ giọng nói: “Cũng không phải chuyện hay ho gì, hôm nay không tiện lắm, sau này có thời gian mình sẽ nói cho bạn nghe.”

Lòng hiếu kỳ của Thủy Đào cũng không lớn, nếu Lý Hương Lan đã bảo lần sau sẽ nói, cô sẽ không truy hỏi đến cùng.



Cách đó không xa chính là nhà Lý Hương Lan, Lý Hương Lan dừng lại bước chân.

“Được rồi, đưa mình đến đây thôi, anh em hai người mau về nhà đi.”

Thủy Đào gật gật đầu, khi chuẩn bị xoay người đi, Lý Hương Lan lại gọi cô lại, đang định hỏi cô ấy còn có chuyện gì, Lý Hương Lan lại tiến lên ôm cô.

Thủy Đào có hơi không được tự nhiên: “Làm gì thế?”

“Chú Ngọc Sơn không giống như những lời đồn đại bên ngoài đâu, chú ấy rất tốt, nếu như có thể, bạn nhất định phải cho chú ấy một cơ hội nhé.”

Lý Hương Lan rất nhanh buông tay, cười nói tạm biệt với hai anh em.

Đi xa rồi, vẻ tươi cười trên mặt cô ấy mới nhạt đi, thở dài thật sâu.

Lý Hương Lan đã từng vô số lần nghĩ tới, trong thôn có nhiều cô gái trẻ tuổi như vậy, rốt cuộc ai mới là người có thể bắt được trái tim của Giang Ngọc Sơn, không nghĩ tới người đó thế nhưng lại là bạn tốt của mình.

Nhưng mà nhìn hai người bọn họ đứng chung một chỗ đúng là đặc biệt xứng đôi, nếu là Thủy Đào, giống như cũng không có gì không thể tiếp thu, nghĩ như vậy, muộn phiền trong lòng Lý Hương Lan hoàn toàn tiêu tan.

Thủy Đào cùng Thủy Học Dân một đường trầm mặc trở về nhà, mới vừa đi đến cửa nhà, Thủy Học Dân giống như hoàn hồn lại, vươn tay run run rẩy rẩy chỉ vào Thủy Đào: “Em, em, em......”

Thủy Đào hất tay anh ra: “Như thế nào vừa mới đi ra ngoài một chuyến mà anh lại nói lắp rồi , chú Ngọc Sơn khi dễ anh hả?”

Thủy Học Dân căm giận nhìn em mình một cái, vứt xuống một câu “không có” liền hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi trước Thủy Đào một bước vào nhà.

Anh đúng thật là bội phục Thủy Đào, đều bị anh bắt được, còn có thể bình tĩnh như vậy.

Nghĩ lại biểu hiện của mình lúc chạm mặt Giang Ngọc Sơn khi nãy, Thủy Học Dân liền cảm thấy xấu hổ không thôi, vốn dĩ anh định cho tên dã nam nhân nào đó biết sự lợi hại của anh, kết quả vừa nhìn thấy gương mặt kia, một lời anh cũng không phóng ra được.

Ô ô ô, sao anh lại không có chút tiền đồ như vậy chứ.

Tuy rằng anh sùng bái cách sống, phong cách hành sự của Giang Ngọc Sơn, nhưng hiện tại Giang Ngọc Sơn lại muốn củng cải thìa nhà anh, trong lòng anh vẫn là có chút khó chịu.

Mới vừa hủy hôn với cháu trai, hiện tại lại cùng chú người ta ở bên nhau, em gái sao có thể trâu bò như vậy?

Việc này có tác động rất lớn đối với Thủy Học Dân, lớn đến mức làm anh đều không rảnh để suy ngẫm đến chuyện mình bị Lý Hương Lan cự tuyệt.

Làm đương sự ảnh hưởng đến suy nghĩ của Thủy Học Dân, Thủy Đào nằm trên giường cũng mãi không ngủ được.

Cô dựa vào đầu giường, nhờ ánh sáng của đèn dầu nhìn đi nhìn lại cái kẹp cài tóc bằng gỗ mà Giang Ngọc Sơn đưa, nhiều lần giơ tay lên muốn vứt đi, lại có chút nuối tiếc.

Hình ảnh được khắc trên kẹp tóc nhìn sống động như thật, đặc biệt sinh động, nói lời không trái lương tâm thì Thủy Đào rất thích.

Cũng không biết Giang Ngọc Sơn rốt cuộc là có ý tứ gì, Lý Hương Lan bảo cô phải cố gắng nắm chắc, nhưng người nọ cái gì cũng chưa nói, cô biết nắm chắc như thế nào.

Không đúng, chẳng sợ Giang Ngọc Sơn thật sự có ý tứ kia, cô cũng sẽ không đáp ứng, hai người bọn họ bối phận kém, trước đây cô cùng Giang Tuấn Hiền còn có dây mơ rễ má, nếu mà hai người ở bên nhau thì xấu hổ biết bao.

Giang Ngọc Sơn lại không nói rõ, vạn nhất cô đi cự tuyệt, Giang Ngọc Sơn nói cô tự mình đa tình thì làm sao bây giờ?

Trong lòng Thủy Đào lại phiền lại loạn, quả thực không biết chính mình nên làm cái gì mới tốt.

Cô cuối cùng biết mấy lời mẹ nói kia là có ý tứ gì, cô bị Giang Ngọc Sơn quấy đảo đến tâm thần không yên, cách việc trà không nhớ cơm không nghĩ cũng không xa.