Chương 37: Tâm Sự

Cô vẫn luôn biết là mẹ rất thương mình, nhưng mà lần này Tả Lệ Bình cứ một hai bắt cô phải đi xem mắt, thật sự làm cô có chút tức giận.

Trong lòng vẫn luôn nói là mình lý giải cách làm của Tả Lệ Bình, nhưng vẫn có điểm oán trách.

Cô thậm chí có chút tùy hứng nghĩ rằng, nếu như mẹ thật sự thương mình, sao lại bỏ được mà nhanh như vậy muốn gả cô đi.

Bạn tốt Triệu Mật Lâm lúc trước ở nhà cũng rất được yêu chiều, nhưng sau khi gả chồng trở về nhà mẹ đẻ, người một nhà ở chung bỗng trở nên khách khách khí khí, cô không chỉ nghe được một lần Triệu Mật Lâm oán giận, nói chính mình trở lại nhà mẹ đẻ cảm giác xa lạ như là khách vậy.

Dân quê đông con cái, người một nhà ở cùng dưới một mái hiên, khẳng định là có gập ghềnh cọ xát, Triệu Mật Lâm nói, rất nhiều thời điểm cô ấy ở nhà chồng đều thấy như mình là người ngoài, đại sự trong nhà chưa bao giờ thương lượng cùng cô ấy, cô ấy vĩnh viễn đều là người cuối cùng biết đến.

Nhà chồng đối với mình có thể có có thể không, không được coi trọng, trở về nhà mẹ đẻ lại thành khách, chỉ mới nghe Triệu Mật Lâm miêu tả, trong lòng Thủy Đào đã cảm thấy khổ sở.

Tuy rằng vào niên đại này, vận mệnh phụ nữ phần lớn đều như thế, đến tuổi thích hợp thì gả cho một người thích hợp, vận khí tốt thì được gả đến một gia đình tốt, không có sóng gió gì kinh qua cả đời, vận khí không tốt gặp phải người kém cỏi, lại hay động thủ, cả đời đều sống trong những ngày nước sôi lửa bỏng.

Thủy Đào sợ hãi sinh hoạt về sau của mình cũng sẽ biến thành như vậy, cô muốn được gả cho một người tốt, chính mình cũng thích, cầm sắt hòa minh, ân ái đến già, còn có thể cùng nhà mẹ đẻ không ly tâm.

Cô biết ý nghĩ của mình có chút quá mức ngây thơ, nhưng vẫn là nhịn không được nảy sinh kỳ vọng.

Giang Tuấn Hiền phản bội tình cảm, cô tuy rằng khổ sở, nhưng cũng cảm thấy may mắn hai người bọn họ còn chưa có kết hôn, ít nhất bây giờ cô còn có quyền được chọn lựa người khác, nếu như gả qua rồi mới biết được bản tính của anh ta, Thủy Đào là người trong mắt không chấp nhận được hạt cát, sao có thể nhẫn nhịn được.

Giang Ngọc Sơn nghe được câu hỏi của Thủy Đào, thực sự ngạc nhiên, mẹ vợ rốt cuộc đã làm cái gì mà khiến cho vợ anh buồn thành như vậy, thế nhưng còn đi nghi ngờ tình thương của mẹ dành cho mình.

Thủy Đào nghe lời như vậy, ngoan ngoãn là thế, sao mẹ vợ lại có thể làm cô ấy khổ sở chứ.

Đáng thương như vậy, thật muốn đem vợ yêu ôm vào trong ngực, dỗ dành một chút.

Nghĩ đến sau này kết hôn, nếu mà con của anh cùng Thủy Đào không nghe lời, dám làm Thủy Đào tức đến dậm chân, thì đứa nào anh cũng đánh cho một trận.

Không sai, Giang Ngọc Sơn chính là người có tiêu chuẩn kép như vậy đấy, dù sao thì anh nhất định sẽ không để vợ chịu ủy khuất.

Trong lòng Giang Ngọc Sơn đúng là có chút oán giận Tả Lệ Bình, nhưng trước nay đều không nghĩ làm hai mẹ con họ ly tâm, người luôn luôn xem náo nhiệt không chê lớn chuyện như anh lại bắt đầu đi làm người hòa giải.



“Đương nhiên là thật rồi, tuy rằng tính tình mẹ em có hơi khó một tý, nhưng đứng ở góc độ của thím ấy, thì đúng là suy nghĩ vì muốn tốt cho em thôi. Kỳ thật có đôi khi anh rất hâm mộ em, có một người mẹ lúc nào cũng luôn che chở cho mình như vậy.”

Thủy Đào xùy một tiếng: “Nói cứ như là Giang lão thái thái không bênh vực chú vậy, cả thôn này làm gì có ai chiều con hơn mẹ chú.”

Giang Ngọc Sơn cười nói: “Có đôi khi mắt thấy chưa chắc đã là thật, huống chi là việc không được tận mắt chứng kiến, mọi người sao có thể biết là bà ấy có tốt với anh hay không?”

Giang lão thái thái đối xử với Giang Ngọc Sơn cũng không được coi là tốt, bất quá anh không để bụng, cha mẹ ngày trước của anh đối xử với anh rất tốt, anh đã được hưởng đầy đủ tình yêu thương của cha mẹ rồi, nên không có chờ mong gì với Giang lão thái thái cả.

Lời nói như thật như đùa cũng không làm Thủy Đào suy nghĩ nhiều, bọn họ đúng là không có nhìn thấy tận mắt, nhưng mà Giang Tuấn Hiền từng không chỉ có một lần oán giận Giang Ngọc Sơn trước mặt cô, dù sao lời trong lời ngoài ý tứ đều nói Giang Ngọc Sơn thành ra như vậy là do lão thái thái quá nuông chiều.

Trên thực tế, Thủy Đào một chút cũng không cảm thấy Giang Ngọc Sơn có chỗ nào không tốt, trong lòng cô, so với toàn bộ người nhà họ Giang, Giang Ngọc Sơn ngược lại là người làm cho người ta thích nhất.

Có lẽ là bóng đêm đêm nay quá đẹp, những lời nghẹn ở trong lòng Thủy Đào thật sự là nhịn không được muốn nói hết ra, mà Giang Ngọc Sơn vừa lúc chính là người nghe thích hợp nhất.

Hai người ngồi ở trên thảm cỏ, cách nhau một đoạn, Giang Ngọc Sơn ngồi khoanh hai chân nhìn lên trời, ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn Thủy Đào, yên lặng ngồi nghe cô tâm sự những phiền não của mình.

Thủy Đào cùng Giang Ngọc Sơn làm việc chung cũng được một đoạn thời gian, ở trước mặt anh, Thủy Đào theo bản năng tương đối thả lỏng, cũng nguyện ý dỡ bỏ phòng bị giao lưu cùng anh.

Biết được lý do khiến hai mẹ con Thủy Đào mâu thuẫn là vì chuyện đi xem mắt, Giang Ngọc Sơn nhịn không được nói: “Em làm rất đúng, việc này ngàn vạn lần không thể thỏa hiệp, hiện tại đề xướng tự do yêu đương, sao có thể không để ý đến mong muốn của em mà bắt phải đi xem mắt chứ.”

Thủy Đào mắt sáng rực lên: “Chú cũng cảm thấy là cháu không sai đúng không?”

Giang Ngọc Sơn kiên định nói: “Em không có làm gì sai hết.”

Nếu cô đi xem mắt thật, vậy anh phải làm sao bây giờ, không phải là vợ chưa kịp tới tay đã bay mất sao?

Thủy Đào lại hỏi: “Vậy chú có cảm thấy cháu giận dỗi cùng mẹ mình là rất tùy hứng không?” Thời này con cái có ai là không phải nghe theo cha mẹ an bài, cũng chỉ có cô là cùng cha mẹ giận dỗi vì chuyện này.

Giang Ngọc Sơn cười cười: “Em mới bao lớn chứ, tuổi này ai mà không như vậy, lại nói anh cũng không cảm thấy là em tùy hứng. Làm người có đôi khi sống tùy hứng một chút mới tốt, cả ngày phải để ý cảm thụ của người khác mệt mỏi biết bao, chuyện mình không muốn làm thì nên dũng cảm lớn mật nói không, giận dỗi là nhất thời, nhưng hôn nhân lại là cả đời, không muốn tạm chấp nhận cũng không sai.”

Thủy Đào cười anh: “Chú là đang nói đến chính mình đi, trong thôn này không có ai tùy hứng hơn chú cả.”



Giang Ngọc Sơn là phi thường tự mình hiểu lấy: “Nói dễ nghe một chút là tùy hứng, còn nói khó nghe thì anh là người mặt dày, bất quá anh cũng không để bụng cái nhìn của người khác với mình, sống sao, vui vẻ mới là quan trọng nhất.”

Thủy Đào hai mắt thẳng tắp nhìn về phía anh, nhìn khuôn mặt anh tuấn, lời nói tự tin, trong lòng mang theo một tia hâm mộ.

Cô vẫn luôn cảm thấy chính mình sống cũng rất thông thấu tùy tính, gặp Giang Ngọc Sơn mới phát hiện, người này sống đúng là rất nhẹ nhàng.

Anh không hợp với người trong thôn như vậy, nhưng lại chưa bao giờ sẽ quan tâm cái nhìn của người khác đối với mình, cũng sẽ không để ý những lời công kích đồn đãi vớ vẩn ở bên ngoài, dũng cảm không sợ, kiên nghị như sắt, nhưng mà khi cởi bỏ lớp áo giáp đầy người như tường đồng vách sắt ra, lại phát phiện bên trong anh có một tâm hồn đầy mềm mại tinh xảo và đặc sắc.

Thật là một người thần kỳ.

“Chú Ngọc Sơn, cháu xin hỏi câu hơi mạo phạm, nhưng là do cháu rất tò mò, chú vì cái gì mà đến tuổi này rồi còn không kết hôn vậy?”

Thủy Đào không quá tin tưởng những lời đồn đại bên ngoài, chỉ bằng gương mặt này của Giang Ngọc Sơn, mặc kệ là làm chuyện gì, đều có thể dỗ những cô gái bên ngoài mê anh như điếu đổ, có cưới được vợ hay không hoàn toàn là do anh có muốn hay không thôi.

Giang Ngọc Sơn bị Thủy Đào vô tình đâm một đao, thẹn đến dựng lông mao: “Cái gì mà nói anh đến tuổi này rồi còn không kết hôn, người ta mới 25 tuổi, chỉ lớn hơn em có 6 tuổi thôi, em nói như vậy còn tưởng rằng chúng ta cách nhau thật nhiều tuổi đó.”

Vốn dĩ đã cách nhau một bối phận, hiện tại Thủy Đào còn tính tuổi, anh cảm giác cả người mình đều không tốt.

Thủy Đào nhỏ giọng nói: “25 tuổi cũng không nhỏ.”

Đàn ông tuổi này còn chưa có kết hôn, thì đã coi như là lão quang côn rồi còn gì.

Giang Ngọc Sơn thấy cô vẫn luôn rối rắm tuổi tác của mình, vội vàng nói: “Không lớn, không lớn, là vừa vặn đúng lúc niên thiếu phong hoa, còn có thể theo đuổi được người mình thích.”

Thủy Đào đang muốn trêu ghẹo một phen, sau đó lại bị ánh mắt lưu luyến nóng bỏng của anh nhìn đến không dám ngẩng đầu lên.

Không thích hợp, thật sự là không thích hợp, người này phí công sức lớn như vậy dỗ cô vui vẻ, nào là bắt đom đóm, nào là tặng kẹp tóc, còn nói những lời dễ làm người khác hiểu lầm như vậy, rất khó khiến người ta tin là anh không có ý đồ gì.

Hơi ngẩng đầu lên, thấy Giang Ngọc Sơn vẫn đang nhìn mình như vậy, trong lòng Thủy Đào hốt hoảng, kẹp tóc đang cầm trong tay đều trở nên nóng phỏng, suy nghĩ trong lòng mâu thuẫn muốn trốn tránh.

Cô vội vàng nói: “Chú Ngọc Sơn, giờ không còn sớm nữa, cháu đi về trước đây.”