Chương 2: Thủy Đào

Đang chiếu cố Thủy Đào, Khúc Anh sau lưng mọi người hai mắt trợn trắng, một bên quạt gió giúp Thủy Đào hạ nhiệt độ, một bên lầu bầu lẩm bẩm: “Em gái nhà ta tốt như vậy, nhưng lại đính thân cùng nam nhân như thế , thật là đáng tiếc, Giang Tuấn Hiền này một chút nhãn lực đều không có, trừ bỏ gương mặt kia, thật là điểm nào chị cũng coi thường.”

Lời này ngày thường Khúc Anh sẽ không nói trước mặt người nhà họ Thủy, tuy rằng chị cùng Thủy Đào coi nhau như chị em ruột, nhưng Thủy Đào cùng Giang Tuấn Hiền là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình khẳng định so với chị càng tốt hơn, chị chẳng có lý do gì mà vì những chuyện không đâu làm ảnh hưởng đến tình cảm chị dâu em chồng.

Khúc Anh lẩm bẩm nói chuyện một mình, không chú ý tới Thủy Đào khẽ nhúc nhích ngón tay.

Thấy Giang Tuấn Hiền không chút do dự đứng trước mặt che chở chính mình, làm Cố Phán trong lòng thập phần cảm động, cô hít hít cái mũi hồng mắt nói: “Đội trưởng, Thủy Đào là bởi vì cháu cùng Giang đại ca mới té xỉu, bác đem phần việc còn dư lại của cô ấy đều phân cho chúng cháu đi, chúng cháu bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”

“Cái gì mà chúng cháu, chúng cháu chứ, không biết còn tưởng rằng hai người có quan hệ gì đấy, Cố thanh niên trí thức, cô cũng đừng quên Giang Tuấn Hiền vẫn là vị hôn phu của em gái tôi đó.” Lời Cố Phán nói làm trong lòng Thủy Học Dân cực kỳ không thoải mái, không chút suy nghĩ mở miệng châm chọc.

Sắc mặt Cố Phán trắng bệch, cắn cắn môi nói năng khí phách: “Tôi đương nhiên biết Giang đại ca là vị hôn phu của Thủy Đào, tôi làm người luôn luôn bằng phẳng, tuyệt đối sẽ không có những tâm tư xấu xa, Thủy nhị ca cũng không cần phải nói như vậy.”

Thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh của Cố Phán giành được hảo cảm của rất nhiều người xung quanh, hơn nữa lại có ngoại hình xinh đẹp, ngày thường cũng không có cùng người khác cãi nhau, cho nên đại gia đối cô phá lệ ưu đãi, lúc này Thủy Học Dân vẫn luôn hùng hổ doạ người, có mấy người đã nhìn không được.

“Học Dân, cậu là đàn ông, sao lại đi quở trách một nữ đồng chí như Cố thanh niên trí thức thế, phát sinh chuyện này, mọi người đều không ai muốn cả, Thủy Đào không có việc gì là tốt rồi, có lần giáo huấn này, Tuấn Hiền lần sau khẳng định sẽ không mắc sai lầm như vậy nữa.”

“Đúng vậy, còn không phải sao, hai người họ cũng không phải cố ý, này không phải không khéo sao, ai biết Thủy Đào không uống nước đường liền bị cảm nắng đâu. Học Dân, thôi bỏ đi, Cố thanh niên trí thức cùng Tuấn Hiền đều nguyện ý hỗ trợ, đem phần việc còn lại của Thủy Đào làm cho xong rồi, cháu cũng đừng có lý không tha người như thế.”

Nói lời này chính là bác cả nhà Thủy Học Dân, ngốc tử đều biết giúp đỡ nhà mình, lão khen ngược, khuỷu tay tịnh hướng ra bên ngoài , Thủy Học Dân nhìn lão mà giận điên.

Thủy Học Dân nắm chặt nắm tay, nhấp môi định mở miệng, lại nghe được âm thanh vui sướиɠ của chị dâu Khúc Anh : “Ai da, cám ơn trời đất, Thủy Đào em rốt cuộc cũng tỉnh.”

Nghe được lời này, Thủy Học Dân cùng Thủy Hoành Sinh chạy nhanh chạy đến trước mặt Thủy Đào, nửa ngồi xổm bên người cô quan tâm hỏi: “Thủy Đào, con cảm thấy thế nào, đầu còn choáng váng không, còn khó chịu sao?”

Thủy Đào tròng mắt xoay chuyển nhìn mọi người xung quanh, thấy gương mặt nhìn thấy mà thương kia của Cố Phán, hai lời chưa nói nhào vào lòng Thủy Hoành Sinh: “Con còn tưởng rằng con sẽ không còn được gặp lại ba nữa.”

Thủy Hoành Sinh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng: “Nói ngốc cái gì đâu, không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt rồi.”

Ngoài miệng an ủi như vậy, khóe mắt Thủy Hoành Sinh lại có vệt nước mắt, Thủy Đào không có việc gì đó là vạn hạnh trong bất hạnh , bị cảm nắng cũng không thể thiếu cảnh giác, năm rồi cũng không phải không có người bởi vì bị cảm nắng mà qua đời, vừa rồi đi trên đường, Thủy Hoành Sinh một lòng chưa từng buông xuống, ông thậm chí không dám tưởng nghiêm trọng một chút sẽ xảy ra hậu quả gì.



Thủy Đào chôn ở trong lòng cha mình, khóc đến ruột gan đứt từng khúc: “Ba, ba không biết vừa rồi khi con ngã xuống, nháy mắt có bao nhiêu sợ hãi, con thiếu chút nữa cho rằng chính mình cứ như vậy chết mất, ba cùng mẹ nuôi con lớn như vậy, con còn chưa có hiếu thuận ba mẹ, lúc ấy con liền suy nghĩ, nếu là lần này con có thể tỉnh lại, về sau con sẽ không bao giờ tùy hứng nữa.”

Mọi người xung quanh đa phần đều đã là cha mẹ, thấy một màn như vậy đều có chút xúc động, hai vợ chồng Thủy Hoành Sinh yêu thương cô con gái Thủy Đào này bao nhiêu mọi người đều là xem ở trong mắt, nếu là Thủy Đào có làm sao, thật không dám tưởng tượng hai vợ chồng ông có thể chịu đựng được không nữa.

Thút tha thút thít nói xong, Thủy Đào lại nói: “Bất quá may mắn lần này bị cảm nắng chính là con, con da dày thịt béo, còn có thể chịu đựng được, nếu là đổi thành Cố thanh niên trí thức, chỉ sợ cũng khó mà nói. Tuy rằng Tuấn Hiền không có được con đồng ý đã tự làm chủ đem nước đường cho Cố thanh niên trí thức, nhưng là có thể cứu Cố thanh niên trí thức một mạng, con cảm thấy cũng rất đáng, anh hai, anh đừng nói bọn họ nữa.”

Bác gái quần áo hoa cười tủm tỉm nói: “ Dân quê chúng ta chính là thật sự chất phác, trong số thanh niên trẻ tuổi của đội sản xuất mình, ta thích nhất chính là Thủy Đào, lớn lên xinh đẹp không nói, người còn thiện lương, vợ chồng Thủy đội trưởng thật đúng là biết giáo dục con cái.”

“Còn không phải sao, Thủy Đào từ nhỏ đã hiểu chuyện, Thủy đội trưởng thật là có phúc khí, có một cô con gái hiểu chuyện như vậy.”

“Cố thanh niên trí thức, cô cũng nên đến cảm tạ nhân gia Thủy Đào một chút , đây cũng xem như ân cứu mạng còn gì.” Trong đám người không biết ai xen mồm một câu.

Cố Phán ngượng ngùng cười cười, trong lòng lại không nghĩ như vậy.

Giang Tuấn Hiền thật sự không còn mặt mũi nhìn Thủy Đào, do dự đứng tại chỗ, thập phần ngượng ngùng: “Thủy Đào, thực xin lỗi, anh cũng không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy.”

Thủy Đào vẫy vẫy tay: “Thôi, không có việc gì, anh thích giúp đỡ mọi người, em hiểu được, đáng tiếc thân thể em thật sự không biết cố gắng, lúc này tay chân đều nhấc không nổi, bằng không phần việc dư lại em nhất định chính mình tới làm, hiện tại chỉ có thể phiền toái anh cùng Cố thanh niên trí thức.”

“Ai da, Thủy Đào nha đầu, cháu nói cái gì thế, việc này vốn dĩ chính là do hai người bọn họ , giúp cháu làm việc đó là bọn họ đạo nghĩa không thể chối từ, cháu ngàn vạn đừng cảm thấy ngượng ngùng, muốn thím nói, hại cháu bị tội lớn như vậy, công điểm hôm nay của hai người bọn họ đều tính cho cháu cũng không quá.”

Thủy Đào ánh mắt nhìn sang Giang Tuấn Hiền, vô tội chớp chớp mắt: “Này..... Không tốt lắm đâu?”

“Không có gì không tốt, cứ theo lời Ngưu thẩm nói đi.” Giang Tuấn Hiền lúc này chính là áy náy vô cùng, Thủy Đào nguyện ý cho mình dùng phương thức này bồi thường thực là cầu mà không được.

Cố Phán hơi hơi siết chặt nắm tay, nhiệm vụ ngày thu hoạch gấp gáp nặng nề, mỗi ngày thức dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn cẩu, mệt chết mệt sống mới được mười cái công điểm, cứ như vậy tặng không người ta, trong lòng cô là luyến tiếc không nỡ. Nhưng lúc này về tình về lý cô cũng không có biện pháp nói ra nửa chữ không đồng ý.

Cố Phán nhìn nhìn Giang Tuấn Hiền, nở nụ cười, ra vẻ hào phóng: “Vậy theo ý Giang đại ca nói đi.