Chương 1: Thu Hoạch Vụ Thu

Cuối hè đầu thu, bước vào vụ thu hoạch, dường như, nắng có phần gắt gỏng hơn. Nắng thu không mỏng nhẹ như nắng xuân, không chói chang như nắng hạ, cũng không hanh hao như nắng đông. Nắng cứ âm thầm đan xen cùng những cơn mưa bất chợt mà ẩn chứa sức nóng hầm hập phả xuống vạn vật.

Một trận gió nhẹ phất qua, những lá ngô màu vàng theo gió nóng quay cuồng, đập vào trên người nhóm xã viên đang vất vả lao động.

Đại đội trưởng Thủy Hoành Sinh trên tay cầm khăn lông đã không phân rõ màu sắc , lau những giọt mồ hôi đang chảy vào mắt, nhìn những bắp ngô to tròn căng mẩy làm ông cười híp mắt, dưới sự dẫn dắt của ông, đại đội Dương Liễu rốt cuộc nghênh đón một năm được mùa.

Giờ phút này thời tiết nóng đến bốc hơi, mồ hôi nhóm xã viên chảy như mưa, nhưng vẫn không có một tia lười biếng lơi lỏng, cái sọt bên cạnh mỗi người đều đựng đến tràn đầy, chỉ cần nhìn những bắp ngô to tròn căng mẩy, Thủy Hoành Sinh cười đến không khép miệng được.

Uống một ngụm nước lạnh xong, ông lớn tiếng thét to cổ vũ mọi người, vừa nói xong, con thứ hai Thủy Học Dân liền chạy mau tới trước mặt ông, thở hổn hển lớn tiếng nói: “Ba, việc lớn không tốt, em gái bị cảm nắng ngất xỉu trên đất rồi!”

Thủy Hoành Sinh hai mắt tối sầm, dưới chân lảo đảo, đột nhiên bắt lấy cánh tay Thủy Học Dân: “Chạy nhanh mang ta đi nhìn xem.”

Chờ khi hai cha con Thủy Hoành Sinh chạy đến, mấy bác gái có kinh nghiệm đã đem Thủy Đào nâng tới rừng trúc râm mát, giúp cô hạ nhiệt.

Thủy Đào đầu tóc bị mồ hôi ướt nhẹp dính vào trên mặt, khuôn mặt trắng nõn bị phơi đến đỏ bừng, một đôi mắt nhắm chặt, làm Thủy Hoành Sinh nhìn đến đau lòng không thôi.

Một bác gái mặc quần áo hoa nhìn thấy Thủy Hoành Sinh sắc mặt nôn nóng lại đau lòng, mở miệng an ủi nói: “Đội trưởng, ông yên tâm, Thủy Đào nhà ông chỉ là bị mất nước, không có đại sự gì, chờ nhiệt độ trên người con bé hạ bớt xuống, hẳn là có thể tỉnh.”

Người phụ nữ này kỳ thật cũng không hiểu y thuật, bất quá mỗi năm vào thời điểm thu hoạch đều có người bị như thế này, thấy nhiều, tự nhiên có thể phân biệt rốt cuộc có nghiêm trọng không.



Nghe được lời này, Thủy Hoành Sinh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đối với những xã viên đang làm việc nói: “Hai ngày này gặt gấp, thật sự là vất vả đại gia, thời tiết nóng, đại gia chú ý an toàn, nhất định phải uống nhiều nước, đại gia ngàn vạn đừng giống Thủy Đào nhà tôi, gặt gấp quan trọng, thân thể cũng quan trọng.”

“Nếu không phải Giang Tuấn Hiền đem nước đường mẹ nấu cho Thủy Đào đưa cho người khác, Thủy Đào mới sẽ không bị cảm nắng, muốn trách thì phải trách cậu ta.” Thủy Học Dân đột nhiên cả giận nói.

Chị dâu Thủy Đào, Khúc Anh cũng nổi giận đùng đùng nói: “May mắn Thủy Đào nhà ta không có việc gì, bằng không con sẽ cho cậu ta biết tay, vị hôn thê của mình thì không chiếu cố, lại đi chiếu cố người khác, thật là chưa thấy qua người như vậy.”

Thủy Hoành Sinh còn tưởng là do con gái mình thân thể ốm yếu, chịu không nổi việc nhà nông mệt nhọc, nào biết đâu rằng thế nhưng là do chuyện này.

“Tuấn Hiền, đây là có chuyện gì?” Thủy Hoành Sinh cau mày nhìn về phía Giang Tuấn Hiền đứng ở cách đó không xa .

Người kia cúi đầu, trên mặt tràn đầy tự trách cùng hối hận.

Mắt thấy Thủy Hoành Sinh chuẩn bị phát hỏa với Giang Tuấn Hiền , Cố Phán liền đem trách nhiệm ôm ở trên người mình.

“Đội trưởng, việc này là cháu không tốt, muốn trách thì trách cháu thân thể không biết cố gắng, không làm việc được, thân thể chịu không nổi thiếu chút nữa té xỉu, Giang đại ca tâm địa thiện lương xem cháu đứng không vững, đem nước đường cho cháu uống, nếu cháu biết đây là nước đường của em Thủy Đào, cháu là nói cái gì cũng sẽ không uống. Đội trưởng, bác ngàn vạn lần đừng trách Giang đại ca.”

Nhìn Cố Phán mảnh mai vô lực, Thủy Hoành Sinh mặt lại đen vài phần, mấy thanh niên trí thức từ thành phố xuống này, việc không làm được bao nhiêu, còn chuyên kéo chân sau người khác, đặc biệt là cái cô Cố Phán này, tới lâu như vậy làm việc còn không có một chút tiến bộ, thật là khiến người khác đau đầu.

“Giang Tuấn Hiền tâm địa thiện lương, thích giúp đỡ mọi người, nguyện ý giúp cô đó là chuyện của cậu ta, nhưng cậu ta dựa vào cái gì đem nước đường của em gái tôi cho cô uống? Trời nắng như vậy đi làm việc, ai không khát ai không mệt? Cô chịu không nổi, còn em gái tôi thì chịu được sao?”



Thủy Đào là bảo bối trong lòng người nhà, ngày thường có hắt hơi xổ mũi người nhà họ Thủy đều đau lòng vô cùng, lần này vì hai người đó mà bị cảm nắng, Thủy Học Dân cùng Khúc Anh chính là đau lòng hỏng rồi.

May mắn mẹ bọn họ Tả Lệ Bình không có ở đây, bằng không Giang Tuấn Hiền khẳng định ăn không hết gói đem đi.

Cố Phán tới Dương Liễu đại đội được một thời gian, lớn lên xinh đẹp, tính tình nhu nhược, xã viên trong đội chưa từng có gây khó xử, ngày thường cùng cô nói chuyện mọi người đều là ăn nói nhỏ nhẹ, sợ dọa đến cô. Đây vẫn là lần đầu tiên có người lớn tiếng mắng mỏ như vậy, hơn nữa còn là nam nhân!

Cố Phán trong lòng ê ẩm, cảm thấy thập phần ủy khuất, hai hàng nước mắt không chịu khống chế chảy xuống.

Cố Phán vừa khóc, Thủy Học Dân cảm thấy xấu hổ, anh thừa nhận chính mình có chút giận chó đánh mèo, nhưng mới mắng có một câu cũng không cần phải khóc đi, vừa rồi em gái anh khó chịu thành như vậy đều không có hừ một câu, cô thanh niên trí thức này lại bởi vì bị mắng một câu liền khóc lóc, đến mức đó sao?

Giang Tuấn Hiền thấy Cố Phán khóc đến ẩn nhẫn như vậy, trong lòng càng hụt hẫng, anh rõ ràng là muốn làm chuyện tốt, ai biết biến khéo thành vụng, làm hại Thủy Đào bị cảm nắng không nói, còn làm Cố thanh niên trí thức bị mắng oan.

Ai làm người đó chịu, Giang Tuấn Hiền đứng ngăn trước mặt Cố Phán, thay cô chặn lửa giận của Thủy Học Dân.

“Anh hai, việc này cùng Cố thanh niên trí thức không có quan hệ, cô ấy cho rằng nước đường là của em, cho nên mới tiếp nhận, anh đừng trách nhầm cô ấy.”

Giang Tuấn Hiền hành động như vậy, làm người nhà họ Thủy nhìn đến tức điên, nếu không phải đang có nhiều người ở đây, Thủy Học Dân thật muốn hỏi một chút xem cậu ta là có ý tứ gì? Che chở cho vị thanh niên trí thức này như vậy, rốt cuộc ai mới là vị hôn thê của cậu ta hả?

Thủy Hoành Sinh cũng nhìn đến nhíu mày, bất quá ông cái gì cũng chưa nói, suy nghĩ của ông cùng Thủy Học Dân giống nhau, tuy rằng Giang Tuấn Hiền cùng Thủy Đào còn không có kết hôn, nhưng là cậu ta đã sớm được coi như là người nhà họ Thủy, cái gọi là việc xấu trong nhà không thể nói ra, việc Giang Tuấn Hiền làm ông không hài lòng vẫn là đóng cửa lại rồi nói.