Giang Thu Nguyệt đứng lên ăn mặc quần áo, tóc ngang vai tùy ý buộc đuôi ngựa, đi ra ngoài gặp Tiểu Ngũ Giang Đông Lâm đưa cho cô một chiếc ly men và bàn chải đánh răng, cùng đi đến bồn nước công cộng ở đầu kia đường đi rửa mặt.
Bà Giang đang nấu xào rau chiên bánh nướng trên bếp than trước cửa, nồi niêu xoong chảo trên bàn xi măng dựng đứng chiếm không gian hai bên cửa.
Phóng mắt nhìn qua, trong tòa nhà ống điển hình của thời đại này, các nhà đều xem vị trí cửa giữa hành lang dùng như phòng bếp, vừa đến lúc nấu cơm thì khói dầu lượn lờ tràn ngập nơi đây.
Bồn rửa mặt công cộng tương đương với loại nhà vệ sinh công cộng của trường nội trú trước kia, trên bệ nước xi măng được xây dựng với hai hàng vòi nước, trên chỗ trống trong cùng còn có mấy nhà đang nấu ngô bột nhão.
Giang Thu Nguyệt giữ vững tính cách hướng nội của nguyên chủ, sau khi rửa mặt xong thì đi theo Tiểu Ngũ về, trong lúc đó tránh né mấy đợt người qua lại lấy nồi bưng thức ăn.
Chờ về đến cửa, cô đều cảm thấy khuôn mặt vừa rửa sạch sẽ lại bịt kín một tầng khói lửa dầu mỡ.
Cũng may Tiểu Tứ của cô đã sớm giặt xong một chiếc khăn ướt sạch sẽ, Giang Thu Nguyệt lại cẩn thận lau lại một lần, ba chị em ở trong phòng xếp hàng lau tay lau mặt.
Bữa sáng bánh kếp và bắp cải xào, còn có một nồi canh gạo*, cả nhà vây quanh bàn tròn gỗ lim già, hai con mắt nhỏ trông mong nhìn nồi canh gạo, hiển nhiên là thứ không thường xuyên ăn. (Canh gạo*: Nấu kiểu cháo nhưng nhiều nước, đa số là nước.)
Mẹ Giang múc đầy một chén sứ cho cha Giang trước, kế tiếp lại đưa một chén đặc đến tay Giang Thu Nguyệt, làm cho cô sửng sốt trong chớp mắt.
Có lẽ là bồi thường, tối hôm qua và sáng nay thức ăn tốt nhất đều cho cô, nhưng Giang Thu Nguyệt không có nhiều hứng thú với gạo, không thích ăn thứ này, còn không bằng để lại cho hai đứa nhỏ còn nhỏ lại có thể ăn kia.
Vì thế cô thuận tay nhận chén, lại chuyển tay chia cho Tiểu Tứ Tiểu Ngũ một người nửa chén, cô tự mình lấy một chiếc bánh kếp cuốn bắp cải ăn.
Hai anh em vui vẻ cảm ơn, "Cảm ơn chị Ba!”
"Ai, con nhóc này, có đồ ăn ngon nhanh chóng nhét vào miệng, còn lo cho hai người bọn họ làm gì." Mẹ Giang nói.
Giang Thu Nguyệt lắc đầu cười cười, "Hai đứa nhỏ đang lớn.”
Huống hồ cô có vật tư trong người, chờ rời khỏi nơi này sẽ rất nhiều cơ hội làm cho mình ấm no, không cần phải cướp chút ăn uống trong nhà.
Tục ngữ nói, đứa nhỏ nửa lớn ăn chết cha già, hai đứa nhỏ cộng thêm anh chị phía trước, phí lương thực không ít.
Có lẽ cha Giang Mẹ Giang cố ý đưa nguyên chủ đi phân cấp, không riêng gì vấn đề nhược điểm lấp đầy chỉ tiêu không giữ người, còn có chuyện quá nhiều con, đều dần dần lớn lên, thu nhập của hai nhân viên đã không đủ ăn, tiễn đi một người cũng có thể tiết kiệm được một phần khẩu phần lương thực.
Trong lòng Giang Thu Nguyệt thở dài, hiện thực như vậy đối với nguyên chủ mà nói vừa tàn khốc vừa bất đắc dĩ.
Nhưng chung quy cô cũng không quan tâm.
Sau bữa cơm, ông Giang và Giang Xuân Hoa đi làm ở đoàn văn công, anh hai Giang Nhật Hạ đi học, bà Giang đã làm thủ tục rời đi nhường chỗ cho con gái lớn, bà ở nhà thu dọn hành lý.
Về phần Tiểu Tứ Tiểu Ngũ, cơm nước xong đã la hét theo nhóm bạn nhỏ cầm cặp sách nhỏ ầm ĩ chạy đến trường.
Giang Thu Nguyệt vốn cũng nên đi học, bằng tốt nghiệp trung học cơ sở tuy rằng đã lấy, nhưng còn cách thời gian kết thúc chính thức của lớp 9 còn mấy tháng.
Nhưng một đợt phong trào thanh niên trí thức ập tới, lớp học của cô vào thời gian trước đã giống như không tồn tại, mọi người hoặc là chạy quan hệ vội vàng tìm một công việc ở lại thành phố hoặc là ở nhà thu dọn đồ chờ phân cấp, không có mấy người đi học nữa.
Thừa dịp bà Giang lục lọi đồ đạc vụn vặt, Giang Thu Nguyệt trở lại phòng nhỏ đóng cửa lại cũng bắt đầu chuẩn bị công tác.