Chương 6: Xuyên sách

"Em ba bị dọa tới choáng váng?" Giang Xuân Hoa rốt cục chen vào một câu.

Bà Giang vỗ cô ấy một cái, cảnh cáo: "Nói bậy gì vậy!”

Giang Xuân Hoa bĩu miệng ăn bột nhão xong, bắt đầu thu dọn bát đũa trên bàn, Giang Hạ Nhật chăm sóc hai đứa em trai đi rửa mặt đi ngủ.

Phòng khách nhất thời im lặng không tiếng động, cha Giang mới dặn dò mẹ Giang, "Lúc rời đi đồ đạc phải chuẩn bị đầy đủ, phiếu lương và tiền cũng phải cho đủ.”

Bà Giang lau mắt đáp lại, xoay người trở về phòng nằm, chỉ để lại cha Giang ngồi đó bất động như núi, bất đắc dĩ thở dài.

Giang Thu Nguyệt chạy về phòng sau đó đóng cửa lại, nóng nảy dạo một vòng tại chỗ vài vòng mới bình tĩnh lại.

Vốn tưởng rằng là xuyên không ly kỳ, lại phát hiện hóa ra là xuyên sách!

Cô còn nhớ trước khi tăng ca để làm phong phú đời sống tinh thần thêm, cô tìm một cuốn tiểu thuyết văn học thời niên đại để giải trí.

Tên tryện là gì thì cô đã sớm quên mất, chỉ nhớ là một truyện ngôn tình sủng và làm ruộng văn có văn phong không tồi.

Là câu chuyện về một cặp vợ chồng trẻ sống trong những năm 70 siêng năng làm giàu.

Lúc ấy cô thấy nữ phụ trùng hợp có tên giống cô, còn cố ý chú ý đến tình tiết và kết cục của nữ phụ.

Nữ phụ trong truyện ban đầu bị hạ xuống Liễu Gia Loan làm thanh niên trí thức, vừa tới đã xem trọng nam chính mặt trắng ở nông thôn, mấy lần tỏ tình tặng quà muốn làm đói tượng.

Kết quả nam chính người đến không từ chối, lương thực, dồ dinh dưỡng và những thứ tốt khác vẫn lấy đều đều, lại xoay người lại cưới người đẹp trong thôn.

Nữ phụ không cam lòng thua một thôn cô, liên tiếp hiến ân cần, lại làm cho nam nữ chính càng ngày càng hài hòa.

Cuối cùng dưới tình huống âm kém dương sai thiếu chút nữa hại nữ chính sảy thai, nam chính ra tay giáo huấn nữ phụ, làm cho cô ấy mất đi thanh danh địa vị, còn phải bồi thường toàn bộ tài sản, bị mọi người phỉ nhổ.

Dẫn đến khi bị bệnh lại bị cô lập, bệnh chết trong đêm mùa đông lạnh lẽo, cuộn trong chiếu cỏ rồi chôn vùi ở vùng hoang dã.

Mà nữ chính vào mùa xuân năm sau bình an sinh ra một đôi song sinh, nam chính đối với cô ta cưng chiều có thừa, hai người theo chính sách trồng cây ăn quả lại nuôi trồng, dẫn dắt cả thôn cần cù làm giàu.

Giang Thu Nguyệt: "..." Có một từ chửi cặn bã không biết có nên nói không.

Đọc xong cuốn sách này làm cô tức giận đến mức thiếu chút nữa làm hỏng chiếc điện thoại quảo táo vừa mua, quả thực bị nam chính cặn bã khốn nạn kia làm tức đến chết.

May mắn ngày hôm sau đã có hạng mục khẩn cấp tới, Giang Thu Nguyệt toàn tâm toàn ý tăng ca phấn đấu, bỏ lại nội dung của quyển tiểu thuyết kia ra phía sau.

Ai có thể nghĩ đến bây giờ cô lại trở thành nữ phụ bi thương gặp phải con sói mắt trắng rồi mất tài sản kia cơ chứ?

Giang Thu Nguyệt vì mình im lặng mặc niệm ba giây đồng hồ, sau đó chỉnh đốn lại, tỏa ra niềm tin vào cuộc sống.

Tốt xấu gì cô cũng xem như là người có bàn tay vàng, lại biết cốt truyện, không tin còn không thể tránh thoát kiếp đào hoa của nam chính, nếu như anh ta dám đυ.ng vào cô lừa gạt ăn uống, cô sẽ cho anh ta biết vì sao hoa lại hồng như vậy!

Không phải không có một giây suy nghĩ muốn để cha Giang đổi chỗ khác cho cô để tránh kịch bản.

Nhưng mà, trước không nói cha Giang vất vả lắm mới an bài một nơi tốt sẽ không dễ dàng thay đổi, hơn nữa thay vì tới thôn nhỏ xa lạ khác, còn không bằng ở lại Liễu Gia Loan thuần phác kia.

Ở lại mấy năm rồi chờ khôi phục thi đại học, cô lại thi tới Bắc Kinh, đến lúc đó cũng xem như áo gấm về quê.

Giang Thu Nguyệt nhai mấy miếng bạc hà, nghĩ đến tính toán và lối thoát tương lai, dần dần không chống lại được mệt mỏi trong thân thể rơi vào ngủ say.

Một đêm mơ mộng hỗn loạn, ngày hôm sau dựa theo đồng hồ sinh học của thân thể tỉnh lại mới sáu giờ sáng, trong phòng đã có thể nghe được tiếng ồn ào của các nhà làm cơm sáng ở hành lang bên ngoài.