Chương 5: Anh em nhà họ Giang

Là đứa con đầu lòng, cô ấy có đủ vốn để nhận được sự chú ý của cha mẹ, chiếc áo sơ mi trên nền xanh kia là thứ cô ấy xin nài cha mẹ cô ấy mua từ các cửa hàng bách hóa.

Anh hai Giang Hạ Nhật mười bảy tuổi, thân hình hơi đơn bạc, dung mạo giống mẹ Giang, thích cười lấy lòng, thoạt nhìn là một người rất sống động.

Cậu ấy là trụ cột của thế hệ tiếp theo của Giang gia, rất dễ dàng khiến phần lớn tài nguyên trong nhà nghiêng về phía cậu ấy, lại có ông và chú bác thỉnh thoảng tiếp tế, quần áo ăn uống bình thường của cậu ấy cũng không thiếu.

Hai em trai sinh đôi nhỏ nhất, khỏe mạnh kháu khỉnh, mặc bộ đồ hồng vệ binh được cải tiến giống hệt nhau, làm từ quần áo anh chị không mặc được nữa.

Bọn họ đều là bé trai thế hệ trước coi trọng, tương lai có thể làm chỗ dựa, lại là đứa út, cha mẹ có nhiều bận tâm, nuôi hai người xem như không tệ.

Chỉ còn lại nguyên chủ là đứa thứ ba ở giữa, địa vị ở nhà rất lúng túng, con là con gái không được trưởng bối ưa thích, khó tránh khỏi sẽ bị bỏ qua chịu thiệt thòi.

Giang Thu Nguyệt chép miệng, đồng cảm hai giây rồi cũng xem như không có gì, dù sao cô và người nhà nguyên chủ không có nền tảng tình cảm gì, cô cũng đã sớm không còn là đứa nhỏ chờ mong cha mẹ yêu thương.

Nhiều nhất cảm thán hai tiếng thời vận nguyên chủ không đủ, lại cam đoan sau này thay cô ấy sống tốt.

Thái độ thản nhiên đối mặt này của cô đại khái làm cho bọn họ hiểu lầm nguyên chủ lúc trước giận dỗi bây giờ rốt cục nghĩ thông suốt.

Ông Giang mở miệng đầu tiên, "Nghĩ thông suốt thì nhanh dọn dẹp, chiều mai lên xe lửa.”

"Chí Quốc, đứa nhỏ vừa mới suy nghĩ rõ ràng, không thể chuyển qua nhóm tiếp theo sao?" Mẹ Giang đề nghị.

Cha Giang im lặng, không hề suy nghĩ đã vỗ tay kết luận, "Báo lên chuyến đầu tiên, đi sớm, còn có thể chọn một chỗ tương đối tốt.”

Mẹ Giang nghe vậy không cách nào khác, vạn nhất đẩy đến nhóm tiếp theo, có lẽ cũng chỉ có thể lựa chọn nơi hoang sơn rừng dã còn lại.

Hai người nói xong thì nhìn về phía con gái thứ ba so với bình thường càng thêm trầm mặc.

Giang Xuân Hoa và Giang Hạ Nhật đồng dạng ngẩng đầu nhìn về phía em ba, lo lắng cô lại ầm ĩ bắt một người trong hai bọn họ chịu khổ thay.

"Được." Nói nhiều sai nhiều, Giang Thu Nguyệt dứt khoát gật đầu đồng ý.

Cha Giang Mẹ Giang vui mừng không thôi, Giang Xuân Hoa Giang Nhật Hạ thấy may mắn lại sinh ra áy náy.

Cuối cùng mẹ Giang cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Mẹ chuẩn bị hành lý cho con, con cầm hết đồ đạc, đến nơi cũng dễ dàng sinh hoạt." Lại hỏi cha Giang để biết xem phân cấp tới chỗ nào.

Cha Giang đã sớm hỏi thăm rõ ràng, trả lời, "Chen đến đại đội Thanh Sơn ở Liễu Gia Loan Tây Bắc, nơi đó dựa vào núi dựa vào sông không thiếu ăn uống.”

Đây là điều duy nhất ông có thể chiến đấu cho con gái út của mình.

"Cha nói ở đâu?” Giang Thu Nguyệt sau khi nghe được cái tên kia, loại cảm giác quen thuộc quỷ dị như nhảy ra khỏi đầu, không khỏi lên tiếng xác nhận.

Cha Giang đưa mắt nặng nề nhìn về phía cô, lặp lại nói, "Đại đội Thanh Sơn Liễu Gia Loan Tây Bắc.”

Liễu Gia Loan, đại đội Thanh Sơn, Giang Thu Nguyệt, gia đình văn nghệ, không được coi trọng...

Một chuỗi manh mối nối liền giống như một kích trọng chùy đập nát vách ngăn mông lung trong đầu Giang Thu Nguyệt.

Cô đã nói lúc đầu sao lại cảm giác quen thuộc không hiểu ra sao từ đâu ra, nguyên chủ Giang Thu Nguyệt này không phải là nữ phụ thanh niên trí thức mà cô đã đọc trong truyện trước khi tăng ca sao?!

Hai mắt Giang Thu Nguyệt hoảng hốt nghĩ đến cốt truyện của quyển tiểu thuyết kia, sắc mặt biến hóa khiến cha Giang cau mày.

"Thu Nguyệt, chuyện gì xảy ra thế?" Bà Giang lo lắng đẩy cô.

"A, không có việc gì, con đã ăn xong, con trở về phòng thu thập đây." Giang Thu Nguyệt ứng phó một câu rồi hai chân phiêu phiêu quay lại phòng nhỏ.