Chương 37: Khai Giảng

Ngoại trừ ba người nhà anh cả, còn có mẹ ông ấy, cho nên ông ấy không sợ.

Miệng ông ấy ngậm cỏ đuôi chó thản nhiên nói:

“Ai ui, không muốn mệt như vậy thì ném một nửa đồ là được, đâu cần phiền phức như thế. Nếu anh chị không ném, thì để em ném thay cho.”

Lâm Vĩnh Thuận vừa nói như vậy, Tôn Tiểu Vân không nhịn được nữa:

“Em ba, lần đầu tiên Châu Nhi ra ngoài ở, cơ thể lại yếu ớt chắc chắn không thích ứng, nếu không chuẩn bị đầy đủ hết đến lúc đó chắc chắn chịu khổ. Hơn nữa chị cũng có điều kiện này, anh cả của con bé cũng không yên tâm, đặc biệt chuẩn bị không ít.”

“Ồ, vậy chính là các chị tự làm tự chịu, chị dâu chị đừng nhàn rỗi nói chuyện nữa, nhanh chóng dọn đi. Xe lừa này đến lúc đó phải trả cho thôn, ô tô công xã không đợi người.

Hơn nữa hôm nay càng ngày càng náo nhiệt, cháu gái em chắc chắn càng không dễ chịu, chị làm mẹ lại đau lòng muốn chết.”

Muốn nói âm dương quái khí, Tôn Tiểu Vân đâu thể so được với Lâm Vĩnh Thuận, Lâm Nhị Thành đánh xe lừa ở bên cạnh không nhịn được muốn cười.

Tôn Tiểu Vân ôm đầy bụng tức lại cười tủm tỉm nhìn Lâm Nhị Hạ, không khỏi nghĩ tới gì đó cố nở nụ cười nói với Lâm Nhị Hạ:

“Nhị Hạ à, cháu là chị ở trong trường học nên chăm sóc Châu Nhi nhiều, con bé chưa từng làm việc gì, tâm tư lại đơn thuần, trong cuộc sống có gì không hiểu cháu giúp con bé một chút. Đợi trở về bác gái tích cóp đủ phiếu vải, sẽ làm quần áo mới cho cháu.”

Lâm Nhị Hạ hơi tò mò nhìn Tôn Tiểu Vân: “Bác gái, phiếu vải này của bác cũng không tích cóp đủ, vẫn nên giữ lại cho bác dùng đi.”

Tôn Tiểu Vân này muốn tìm mẹ già chăm sóc Lâm Châu Nhi sao, hai bọn họ chỉ kém nhau có hai tháng, huống chi còn vẽ bánh nướng to cho cô như vậy, cô từng thấy bánh nướng vừa to vừa tròn, bánh nát này nghe thôi là thấy phiền.

Tôn Tiểu Vân tức tới mức bụng sắp phồng lên, hai cha con nhà này đúng là khắc bà ta mà, người nào cũng dầu muối không ăn.

Lâm Châu Nhi đi tới nắm chặt tay Tôn Tiểu Vân:

“Mẹ, chuyện của con con có thể tự mình làm, nếu con có gì không hiểu lại tìm chị Nhị Hạ hỏi, đến lúc đó làm phiền chị Nhị Hạ chỉ dạy con nhiều hơn.”



Nghe xem, đây mới là tiếng người nói chứ.

Lâm Nhị Hạ rộng lượng xua tay:

“Ai bảo chúng ta là người một nhà, nếu em có việc cứ việc tới, không thể nói hoàn toàn giúp đỡ em, nhưng không đến mức không giúp chút nào.”

Lâm Châu Nhi nghe kiểu gì cũng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng cô ấy vẫn cười cảm ơn:

“Cảm ơn chị Nhị Hạ.”

“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.”

Lâm Vĩnh Thuận ở bên cạnh cẩn thận suy nghĩ, ngay sau đó giơ ngón cái với con gái.

Nhìn trình độ ăn nói của con gái ông ấy xem, nói giống như chưa nói, người làm công tác văn hóa nói chuyện đúng là khác biệt.

Cuối cùng Lâm Vĩnh Phong ôm đồ cuối cùng tới, hành lý chiếm một phần ba xe lừa, còn có bốn người ngồi.

Lâm Nhị Thành đánh xe lừa còn nói có hai người ngồi xe nữa, miễn cưỡng chen lách cũng ngồi được.

Lâm Vĩnh Phong trực tiếp bảo Lâm Châu Nhi ngồi trên đệm, phía dưới có đồ như vậy sẽ không quá xóc nảy.

Tới cửa thôn gặp hai người, đúng là thím Thúy Nga và thím Đại Hoa trong thôn, trong tay cầm rổ, bên trong là trứng gà, đều là đến công xã đổi ít đồ gia dụng.

Mấy thứ này đến nơi công xã chỉ định thì có thể tiến hành giao dịch quy mô nhỏ, hiện giờ không cho mua bán, mà lấy vật đổi vật.

Thím Thúy Nga và thím Đại Hoa đều gầy yếu, phải nói là niên đại này có rất ít người mập mạp, ứng với câu nói “mập mạp cũng là một loại tiềm lực”, đây không chỉ là tiềm lực, còn là thực lực.