Chương 3: Lâm Gia

Kết quả hai người đều thi đỗ cấp 3, trong nhà không muốn cô đi học, trái lại Lâm Châu Nhi có thể học.

Trong nhà cho lý do là thành tích học tập của Lâm Châu Nhi tốt hơn cô, cho nên mới có thể học cấp 3.

Cô vừa nghe lập tức bùng nổ, cho dù thành tích của cô kém thì làm sao, cô cực khổ thi đỗ cấp 3 lại không cho cô học, dựa vào cái gì chứ, dựa vào cô vô duyên vô cớ thấp hơn Lâm Châu Nhi một cái đầu à.

Nếu không để tôi sống tốt, vậy tôi khiến cả nhà không sống tốt, đỏ mắt điên rồi đập loạn đồ đạc trong nhà rầm rầm, quả thực thần chắn gϊếŧ thần, Phật chắn gϊếŧ Phật, suýt nữa dùng dao.

Cuối cùng khi đôi tay giơ dao phay lên bởi vì quá mức tức giận, trực tiếp khiến mình tức tới ngất xỉu, cũng thuận thế khiến cô thức tỉnh ký ức kiếp trước.



Lâm Nhị Hạ đột nhiên nghĩ, mình đã thi đỗ cấp 3, tính cách cũng không giống với nữ phụ trong sách, có phải đại biểu cô không còn lặp lại nhân sinh như nữ phụ trong sách hay không.

Chẳng qua hiện giờ trong nhà không cho cô học cấp 3 là vấn đề, Lâm Nhị Hạ sờ đầu, nhìn thấy mép giường đặt một bát cơm khoai lang.

Chẳng qua khoai lang nhiều gạo ít đến đáng thương, cho nên nước canh vàng cam có vẻ hơi trong suốt.

Hẳn là giữa trưa mẹ cô đưa tới, nhìn bát cơm này bụng Lâm Nhị Hạ bắt đầu sôi lên.

Mặc kệ cơm khoai lang đã nguội, cô lùa một lát khoai lang ngọt mềm và gạo số lượng không nhiều lắm bổ sung dạ dày trống rỗng, khiến Lâm Nhị Hạ thỏa mãn.

Nghe âm thanh ríu rít bên ngoài, thì biết người trong nhà đã tan làm.



Lắc cái đầu nhỏ hơi choáng váng, lười nhác vươn vai cử động gân cốt, cũng không nói gì thêm không thích ứng, dù sao cô đã sinh sống ở nơi này mười lăm năm.

Phòng nhỏ này là ba chị em cô cùng ở, một chiếc giường gần như chiếm cứ nửa căn phòng, bên cạnh còn có bàn nhỏ chân bị đứt một đoạn, dùng gạch lót mới chắc hơn, coi như là bàn trang điểm của bọn họ.

Cầm lấy bát đũa ra khỏi phòng, ra cửa đối diện là một loại nhà ba gian, gần như giống hệt phòng ở của bọn họ.

Đối diện với nhà bọn họ, là nhà ba phòng của bác hai Lâm Vĩnh Bình.

Giữa hai nhà là một vùng rộng đất trồng rau, các loại dưa chuột, đậu que, cà tím, ngô…

Xuyên qua tường phía tây cắt ra một cánh cửa nhỏ, tới sân phía tây chính là nhà của ông cụ Lâm Đại Dũng và cả nhà bác cả.

Đều có bố cục không khác mấy, chẳng qua nhà phía tây to hơn một chút, phòng cũng nhiều hơn bọn họ một gian.

Phía đông sát tường có một mảnh đất trồng rau, bên cạnh là chuồng heo và chuồng gà.

Phía tây sát tường là một phòng bếp, hai gian nhà kho và một gian lều xe.

Hai bên đều có cửa riêng, cho nên ở giữa còn có một cánh cửa.

Bởi vì Lâm gia còn chưa chia nhà, ăn cơm vẫn phải ăn cùng nhau.



Lâm Nhị Hạ vừa tiến đến, đám trẻ ồn ào nói chuyện với người lớn lập tức yên tĩnh lại, ngay sau đó động tác nhất trí nhìn chằm chằm cô.

Lâm Nhị Hạ cũng không để ý nhiều như vậy, cầm bát đũa còn cười ha ha chào hỏi.

“Ông nội, bác cả, bác hai, cha, mọi người đi làm về rồi ạ.”

Ông cụ Lâm có tổng cộng ba trai một gái, ba đứa con trai đều ở gần, con gái gả tới trong huyện.

Ông nội Lâm Đại Dũng gần 60 tuổi, nhưng cao lớn cường tráng, cao gần 1m8, nhìn không hề già.

Bác cả và bác hai di truyền dáng người cao lớn, cường tráng của ông nội, lộ ra cánh tay thô to đen xì, vừa nhìn là biết giỏi làm việc.

Đúng là vậy, bác cả bác hai làm việc trên cơ bản kiếm đầy công điểm.

Tuy cha của cô cũng cao nhưng thiên về gầy, làn da cũng trắng, khóe miệng treo tươi cười, hình thành đối lập rõ ràng với ba người xung quanh, càng giống người đọc sách.

Nhưng kết quả là tuy cha cô cũng làm việc nhưng không kiếm được nhiều như bác cả bác hai, có đôi khi còn thích lười biếng không làm việc.

Trong sân gần như tập chung đủ đứa bé ba nhà, anh hai nhà bác cả Lâm Ngọc Lương 20 tuổi, chị hai nhà bác hai Lâm Nhị Hoa 17 tuổi, chị tư Lâm Tam Hoa 15 tuổi, em ba Lâm Ngọc Trạch 12 tuổi.

Còn có em gái ruột của cô Lâm Tam Thu 12 tuổi, em út Lâm Ngọc Bảo 9 tuổi, Lâm Nhị Hạ cô đứng thứ năm trong con gái Lâm gia.

Nhà bác cả ba con, hai trai một gái, nhà bác hai ba nữ một trai, nhà cô cũng ba nữ một trai, hiện giờ Lâm Ngọc Đống nhà bác cả đã kết hôn, ở huyện thành.