Chương 17: Hồi Ức

Chẳng qua là cô lại có tính cách không chịu thua, muốn cha và mẹ cô biết được đứa con gái này không thua kém gì con trai.

Nhưng mà liều mạng như vậy, học tiểu học và cấp 2 còn tốn không quá nhiều tiền, tuy cấp 3 thành tích của cô có thể học miễn phí, nhưng không thể thiếu phí sinh hoạt.

Cha cô không cho cô, muốn cô đến nhà máy làm việc, cuối cùng cô đi tìm trưởng thôn và giáo viên, mới cứng rắn đè nặng cha cô để cô học cấp 3.

Nhưng mà cha cô không cho cô phí sinh hoạt, cô sẽ tự mình nhặt ve chai ở vườn trường đổi tiền, dựa vào bản thân mỗi ngày ở trường cấp 3 chỉ ăn một cái màn thầu ngâm nước, từ sơn thôn nhỏ thi đỗ đại học, sau đó lại đến thành phố lớn tìm được công việc không tệ.

Áo gấm về làng, là lúc vả mặt bốp bốp, cô muốn cha mẹ cô nhận thức được sai lầm trọng nam khinh nữ của bọn họ lúc trước.

Nhưng mà cuối cùng là cô nhận thức được ý nghĩ của mình quá trẻ tuổi sai lầm, để hai con trùng hút máu là cha và em cô dính vào người, từ đây bắt đầu cuộc sống đau khổ 2 năm của cô.

Mơ màng hồ đồ trôi qua 2 năm, cô biết cứ tiếp tục như vậy không được, cả đời này của cô sẽ bị hủy mất.

Cô tàn nhẫn hơn, trực tiếp thuê một đám người đánh em trai và cha cô một trận.

Lại nói ra cũng kỳ lạ, cô đột nhiên kiêu ngạo như vậy cha và em trai cô lại sợ, còn không dám báo cảnh sát.

Nhưng mà mỗi tháng cô vẫn phải cho bọn họ chút tiền, nếu không bọn họ vẫn lì lợm la liếʍ không buông tay.

Cứ thế cuộc sống của cô mới có khởi sắc, mình lại bị ung thư.

Cô cũng là người nghĩ thoáng, biết mình còn sống được mấy năm nữa, cô trực tiếp thả lỏng luôn, không còn cố kỵ gì nữa.

Cô đi về nhà một chuyến, nói có người gần đây vội bán một căn nhà, cô thấy không tệ lắm muốn mua cho cả nhà ở, còn dẫn bọn họ đi xem.



Cô còn dẫn cha và em trai cô ấy đi xem nhà, bọn họ vừa thấy cũng được, nhưng cô thoái thác không đủ tiền, trong nhà cũng phải lấy ra một phần.

Cha và em trai cô lập tức tính kế nhà ở viết tên hai bọn họ, cô thoái thác mấy lần làm bộ miễn cưỡng đồng ý.

Bọn họ còn chưa yên tâm lo lắng lừa bọn họ, cô lập tức chuyển tiền của mình qua trước, bọn họ mới chuyển theo, nhưng mà chuyện này chỉ là ván cờ cô tìm người bố trí.

Tiền của cô chẳng qua là chuyển từ thẻ này sang thẻ khác, đương nhiên là tiền của nhà bọn họ cũng chuyển tới thẻ khác của cô.

Cô trùm bao tải lên đầu em trai mình đánh một trận, vỗ tay biến mất không thấy, cho dù cả nhà cô tìm kiểu gì cũng không tìm thấy.

Bởi vì cô đi du lịch khắp nơi, căn bản sẽ không ở lại một chỗ quá lâu.

Sau này cô lại nghe nói cha và em trai cô kêu cha gọi mẹ, nhưng trong nhà đã đào rỗng của cải, muốn ăn cơm, cha mẹ của cô chỉ có thể kéo cơ thể già yếu đi làm việc.

Cô nghe được truyện cười vui vẻ này, ở một nơi yên tĩnh rời đi thế giới đó.

Sống ở nơi đó 15 năm, tuy nói là một quyển sách lúc trước mình từng đọc, nhưng người xung quanh và mọi chuyện đều chân thật, có độ ấm.

Sau khi cô khôi phục ký ức đã chậm rãi dung nhập vào, không thể coi nơi này như thế giới trong sách, bởi vì cô may mắn, khiến cô có thể bố trí lại cuộc sống mới, đây là thời không sau này cô sinh sống.

Cũng may tuy cha cô cà lơ phất phơ, tính cách của mẹ cô nhu nhược, nhưng bọn họ đều yêu mình, cũng không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, chuyện này cũng coi như đền bù khuyết thiếu tình thân trong kiếp trước của cô.