Chương 16: Trông Cậy Vào Gả Chồng, Còn Không Bằng Nghĩ Cách Tìm Công Việc Nhẹ Nhàng Ấy

“Hiện giờ thời tiết càng ngày càng nóng, càng ngày càng khó chịu, nhưng mọi người ngàn vạn lần không thể thả lỏng, thành công thu hoạch ở ngay trước mắt, bây giờ bắt đầu làm việc.”

Lời nói ủng hộ khiến sĩ khí của mọi người rung lên, sôi nổi phụ họa, sau đó bắt đầu đến kho hàng nhận dụng cụ đi làm việc.

Quả nhiên phần lớn phụ nữ, người già đều được phân đến ruộng ngô làm cỏ, Lâm Nhị Hạ cũng không ngoại lệ, sóng vai với Lâm Ái Liên đi vào ruộng.

Có tiểu đội trưởng xác định khu vực cho bọn họ, lúc này ngô khá cao, ngồi xổm xuống vừa vặn che khuất người, hai người vừa vặn ở ngay cạnh nhau, cầm lấy xẻng nhỏ ngồi xổm xuống dọn cỏ.

Đợi đi vào trong một chút, bên cạnh không có ai, Lâm Ái Liên gấp không đợi nổi dò hỏi.

“Chị Nhị Hạ, rốt cuộc nhà chị có đồng ý cho chị học cấp 3 không?”

“Đồng ý.” Ngay sau đó cô lời ít mà ý nhiều nói mọi chuyện, còn những chuyện cãi nhau kia, chỉ nói mình dùng đạo lý thuyết phục người trong nhà.

“Em biết thôn chúng ta không có ai lợi hại hơn chị Nhị Hạ mà, khi còn nhỏ có thể mắng khóc mấy bạn nam, chuyện này không phải chỉ là chút lòng thành thôi ư.”

Chuyện này cũng là có nguyên do, khi còn nhỏ thường xuyên có bé trai nghịch ngợm trêu đùa bọn họ, sức lực của bé trai mạnh, người lại nhiều căn bản không đánh lại được.

Sau này Lâm Nhị Hạ không nhịn được, tóm lấy cơ hội cha mẹ của bé trai đều ở nhà, chặn ở cửa mắng nửa tiếng, mãi đến khi cha mẹ bé trai bị nói không dám ngẩng đầu, đánh bé trai khóc oa oa trước mặt Lâm Nhị Hạ, mông sưng lên.

Từ về sau thanh danh Lâm Nhị Hạ đanh đá lan truyền ra, nhưng mà cũng từ đó không còn đứa bé không có mắt dám bắt nạt bọn họ, Lâm Ái Liên cũng là từ đó về sau đặc biệt thích đi theo Lâm Nhị Hạ.

“Chị có lý thì sợ gì, cho dù bọn họ nói rách miệng cũng không chiếm được thứ tốt gì, chị làm gì cũng dựa vào bản lĩnh của mình, thân chính không sợ bóng tà.”

“Nhưng mà em không học cấp 3 thì làm sao bây giờ, còn phải luôn làm việc mà, em không chịu nổi khổ này.” Lâm Nhị Hạ hỏi.



Quan hệ của hai người thân thiết như vậy, sao Lâm Nhị Hạ không hiểu Lâm Ái Liên, cô ấy là người không thể chịu khổ.

“Haizz, em cũng rầu thúi ruột, không làm việc thì không thể ở nhà, nếu không thím hai sẽ không tha cho em, hơn nữa em cũng không còn nhỏ nữa.

Làm việc ấy à, mỗi ngày phơi nắng như vậy vừa mệt vừa nóng, người nào có thể chịu được.

Bây giờ em chỉ muốn nhanh chóng gả cho một công nhân, sau này không cần phải làm mấy công việc tay chân mệt nhọc như thế.”

Lâm Nhị Hạ trừng cô ấy một cái: “Trông cậy vào gả chồng, còn không bằng nghĩ cách tìm công việc nhẹ nhàng ấy.”

Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa dọn cỏ, động tác dọn cỏ không dừng, nếu không không làm xong việc thì sẽ không có công điểm.

Từ 7 giờ đến 11 giờ, từ lúc mặt trời mới ló rạng đến khi mặt trời lên cao, Lâm Nhị Hạ và Lâm Ái Liên không còn sức lực nói chuyện, gương mặt đều mệt mỏi ủ rũ.

Lâm Ái Liên còn kiên trì che kín mít, mồ hôi trên mặt đã thành Thủy Liêm Động.

Tay cầm xẻng của Lâm Nhị Hạ đau, cô dùng hai tay nắm lấy xẻng nên kết quả cuối cùng là cả hai tay đều đau.

Nhìn hai tay móng tay đen tuyền của minh, vừa đen vừa gầy, quả thực giống y như hai móng gà đen.

Lâm Nhị Hạ không nhịn được thở dài một tiếng, sao mệnh của cô khổ như vậy, hai đời cộng lại đều kém nữ chính.

Đời trước mình cũng sinh ra ở nông thôn, trong nhà có hai chị em, cô là lão đại, nhưng mà trong nhà quá trọng nam khinh nữ.