Chương 4: Xuyên qua

Nhưng tối qua, ngay từ đầu anh vốn định Diệp Hoan không muốn sẽ không chạm vào cô, nhưng ai có thể ngờ đối phương đều bị bỏ thuốc, anh ngược lại có thể nhẫn nhịn, nhưng Diệp Hoan bình thường được nuôi dưỡng yếu ớt, đâu có nếm qua khổ sở như thế.

Anh không muốn cô chịu khổ, cuối cùng giải thuốc thay cô, nhưng suy cho cùng lại không giống như vậy, tối hôm qua anh mất khống chế.

Trước đó còn nói là vì xuân dược, về sau bản thân anh cũng vui vẻ chịu đựng giày vò một lúc lâu, anh ở trước giường nhìn cô hồi lâu, lại đi ra ngoài hút thuốc dẹp loạn nội tâm đang nổi lên gợn sóng.

Anh vốn là người cực kỳ kiềm chế, nhưng tối qua, anh nghe thanh âm tinh tế của người phụ nữ, móng vuốt sắc bén như mèo vậy, xước đau trên người anh, lại khiến cho thân thể anh đến cực hạn không khống chế được, người cũng hưng phấn như thằng nhóc đầu lông.

Cái này khác với hành vi kiềm chế của Cố Diệp Lâm lúc bình thường.

Lại nói tiếp, anh sắp chuyển đi theo lãnh đạo, mới mở tiệc rượu trước khi chuyển đi, anh còn định đợi bên kia thu xếp ổn thỏa rồi thì đón Diệp Hoan sang.

Ai có thể ngờ, đêm tân hôn, mới biết cô có người trong lòng, cô càng to gan lớn mật bỏ thuốc người trong lòng thì không nói, còn đi nhầm phòng suýt chút nữa bị người ta mưu hại cho tên du côn chà đạp.

“Mẹ, mẹ đợi Diệp Hoan thức dậy thì bảo cô ấy tắm rửa.”

Cố Diệp Lâm đậy nắp gỗ, lại hỏi tối hôm qua tên du côn kia vào bằng cách nào.

Mẹ Cố thấy con trai dậy sớm để nấu nước như vậy, thật sự là bất ngờ, trước đây con trai không có kiên nhẫn với Hoan Hoan, nhiều lắm là làm anh chăm sóc cô.

Nhưng tính tình Hoan Hoan kiêu căng, cũng khách khí với con trai, bà ấy vẫn là lần đầu tiên thấy con trai như vậy, bà ấy chợt nói: “Sao con không đợi chút nữa tự mình gọi con bé?”

“Bên lãnh đạo kia còn có chút việc cần phải xử lý.”

Anh lại đứng dậy đánh răng rửa mặt.

Mẹ Cố ‘Ờ’ một tiếng, nói thêm: “Tên du côn phía tây bên kia, về phần tới thế nào, đối phương cắn chết nói là tới ăn bánh kẹo cưới, còn sau đó, anh ta uống chút rượu mơ mơ màng màng tiến vào phòng.”

Cố Diệp Lâm làm bí thư, bình thường làm việc đầu óc như tổ ong vò vẽ: “Chốc nữa trực tiếp đưa đi cục công an bên kia, con qua bên kia xem.”

Mẹ Cố ừ một tiếng, bà ấy cũng lo chuyện con trai cùng Hoan Hoan.

Nhìn thân ảnh cao lớn của con trai đã vào nhà cầm lấy túi công văn chuẩn bị ra ngoài, vội gọi anh lại: “Nhưng Diệp Lâm, chuyện con và Hoan Hoan xử lý thế nào, đây xem như cưới đi?”

Bước chân Cố Diệp Lâm ngừng lại, tay anh nắm chặt túi công văn, hơi dùng lực, trong lòng chợt xẹt qua rung động, nói: “Mẹ, tôn trọng suy nghĩ của cô ấy, cô ấy nghĩ tới, muốn ly thì ly, nhưng phải bảo toàn danh tiếng của cô ấy.”

Dừng một chút, anh lại nói chen vào: “Mẹ, anh họ chưa chắc thích hợp với Hoan Hoan, quân tẩu cũng không dễ làm như vậy.”

“Hơn nữa nếu anh họ không thích cô ấy, để anh họ nói chuyện cùng cô ấy thật tốt đi.”

Mẹ Cố cũng nghẹn lại.

Cái này gọi là chuyện gì hả.

Mọi chuyện cô đều đến khi tân hôn mới nói, vậy phải làm sao? Diệp Hoan quả thực tùy hứng tới cực điểm, làm việc hoàn toàn dựa theo sở thích.

Hết lần này tới lần khác chuyện dính đến bên khác hơn nữa còn là người bên kia nhà mẹ ruột của cô ấy, mẹ Cố trong phút chốc cũng không biết nói cái gì cho phải.

Chỉ là bà ấy xem như nhìn Diệp Hoan lớn lên, bà ấy vẫn trợn mắt nhìn con trai: “Nếu Hoan Hoan không ly hôn, con phải đối xử tốt với con bé.”