Chương 3: Xuyên qua

Diệp Hoan xoa xoa cánh tay ê ẩm, mấp mấy môi, phát hiện vẫn đau.

“Ừm tôi thật sự là Diệp Hoan?”

Cố Diệp Lâm đứng dậy ngồi trước giường không nói lời nào, đây có lẽ là vì quá thất vọng, cho nên muốn giả vờ mất trí nhớ.

Cố Diệp Lâm chỉ muốn nhắc nhở cô: “Diệp Hoan, em có biết tội lưu manh không? Đêm hôm em dám bỏ thuốc lên giường, đó chính là tội lưu manh, tội lưu mạnh là trực tiếp xử tử hình.”

Thân ảnh anh cao lớn, dưới ánh đèn màu vàng cam có vẻ đặc biệt cao to, bí thư Cố nhíu ấn đường phiền muộn nói: “Nếu em muốn, cũng không biết làm xong chuyện sớm một chút, cần gì phải đợi khi tiệc rượu của chúng ta mà làm.”

Cố Diệp Lâm cũng mãi đến khi bày tiệc rượu mới biết cô có người trong lòng, người này, còn là thân thích Cố gia.

Diệp Hoan: ?

Cô tùy ý kéo chăn che cơ thể lại, dựa lưng vào gối đầu, quan sát tình huống trong phòng, mặc dù vật dụng trong phòng coi như mới, cũng xem là tốt, nhưng treo bức họa lãnh đạo, bức họa em bé mập mạp, lịch treo tường kiểu cũ cùng tủ quần áo chất gỗ nhiều tầng, chăn hỉ đỏ thẫm vân vân cảm giác niên đại.

Cái này..., không ai không nói rõ cô quả thực đến một nơi rất có cảm giác niên đại nha.

Diệp Hoan không nói gì: Coi đây là lời người chồng mới cưới nói với vợ mới cưới.

Chẳng qua người đàn ông thấy cô không phản ứng, lại nói: “Nhưng mà, nếu em muốn ly hôn, anh đồng ý. Hôm qua vừa mới mở tiệc rượu, nếu bây giờ lại ầm ĩ đi để người ta cho thuốc em, còn vào căn phòng suýt nữa bị em phá hủy rồi, không tốt cho danh tiếng của em.”

Người đàn ông nói xong, để cho cô nghỉ ngơi một chút, bèn đứng dậy mặc quần áo lên.

Người đàn ông quả thực giống như giá áo, mặc quần áo vào, quả thực đejp đến mức Diệp Hoan nhìn quen những người đẹp trong giới giải trí cũng không nhịn được đôi mắt sáng lên, chỉ tiếc người đàn ông từ đầu đến cuối chưa từng để cô nói, chỉ để lại cho cô một trận bom.

*

Sáng sớm sắc trời vẫn chưa sáng hẳn, mẹ Cố chợt nghe thấy trong phòng bếp truyền ra thanh âm lộp bộp, bà ấy thức dậy vừa nhìn, thì phát hiện con trai mặc một thân áo sơ mi quần đen, rất cao đứng trước cửa phòng bếp, trực tiếp làm bà ấy hoảng sợ.

“Mẹ.”

Mẹ Cố thấy bộ dáng anh như vậy, thì kéo anh ngồi xuống: “Trời chưa sáng, con dậy sớm như vậy làm gì?”

Ý muốn lúc đầu, mẹ Cố vẫn mong hai vợ chồng son mới cưới bồi dưỡng tình cảm thật tốt, mặc dù cả quá trình không đẹp, cuối cùng không phải tu thành chánh quả sao.

Mẹ Cố nói xong, nhìn đứa con trai trước mặt sắp cao hơn bà ấy hai cái đầu, tâm tư đứa con trai vẫn luôn kín đáo lúc này đáy mắt đều là màu xanh, tơ máu đỏ trong mắt quả thực khiến mẹ Cố thấy tim chợt đập mạnh: “Không phải tối hôm qua con không ngủ cả đêm chứ.”

Thấy con trai không hé răng, bà ấy kéo kéo tay anh để anh ngồi qua một bên, mình ngồi vào trước bếp châm lửa: “Chuyện tối hôm qua, là tự con đồng ý, chúng ta cũng nhìn Hoan Hoan lớn lên, thật sự bị hủy hoại, chú Diệp con cũng sẽ chết không nhắm mắt.”

Lời này, bà ấy vốn cho rằng con trai sẽ tức giận, tâm tư con trai vẫn luôn sâu, trong nhà cũng không thân với ai, ai ngờ lúc này con trai liếc nhìn bà ấy một cái, ‘Dạ’ một tiếng.

Cố Diệp Lâm đứng dậy chủ động múc nước đổ vào trong nồi, áo sơ mi trắng nhét vào trong quần đen, vóc người đẹp lộ rõ không thể nghi ngờ, bình thường làm việc càng cẩn thận chu đáo, điều này xuất phát từ việc bản thân cực kỳ khắc chế và hạn chế thói quen làm việc cùng nghỉ ngơi của mình mà thành.