Sau khi thay tã sạch, đứa bé mới ngừng khóc, nhăn mặt rồi lại ngủ thϊếp đi.
Chúc Như Nguyện nhìn Diệp Viễn Châu khuôn mặt cương nghị, ngũ quan rõ ràng như điêu khắc, đang cúi đầu nghiêm túc thay tã cho con trai, trong lòng nhịn không được mà cảm thán.
Kiếp trước thật sự là cô bị mù mới phụ một nam nhân tốt như vậy như vậy!
"Anh đi giặt tã, lát nữa lên núi một lát, chờ anh trở lại nấu cơm."
Diệp Viễn Châu nhẹ nhàng đặt đứa bé lên trên giường, bên cạnh người Chúc Như Nguyện rồi mới nói.
Chúc Như Nguyện gật đầu, sau đó do dự nói.
“Anh về nhà sớm một chút.”
Cô không chỉ muốn kêu anh về sớm, còn muốn dặn dò anh phải cẩn thận một chút.
Nhưng cuối cùng Chúc Như Nguyện vẫn không nói ra, cô sợ thái độ thay đổi đột ngột của mình sẽ khiến Diệp Viễn Châu nghi ngờ.
Cô muốn trở thành một người vợ tốt, không muốn bị anh coi như một con quái vật.
Chúc Như Nguyện cúi đầu che đi biểu tình hơi mất tự nhiên của mình, nhìn xuống đứa nhỏ.
Diệp Viễn Châu ngơ ngác đứng đó, đối với lời nói vừa rồi của Chúc Như Nguyện có chút vừa mừng vừa lo.
Vừa rồi là cô đang quan tâm đến anh sao?
Diệp Viễn Châu nhìn hai người mình yêu nhất nằm trên giường đất, trên mặt lộ ra nụ cười ngốc nghếch.
Hai tai đỏ bừng lên.
———————————————
Diệp Viễn Châu từ nhỏ đã quen biết với Chúc Như Nguyện, hai người từ khi còn nhỏ đã được gia đình nói vui định thân với nhau.
“Viễn Châu ca ca, chúng ta cùng về nhà nhé.”
“Viễn Châu ca ca, chúng ta cùng đi học nhé.......”
Trong thế giới của Diệp Viễn Châu, Chúc Như Nguyện vẫn luôn là cô bé nguyện ý đi bên cạnh mình.
Cho đến sau này, Chúc Như Nguyện dường như đã thay đổi.
Cô thích một thanh niên trí thức trong làng.
Nhưng dưới sự phản đối của người nhà lại bị ép gả cho Diệp Viễn Châu.
Diệp Viễn Châu rất vui mừng, anh vẫn luôn thích Chúc Như Nguyện.
Nhưng......
Chúc Như Nguyện kết hôn với Diệp Viễn Châu, trong đêm tân hôn cô lại uống rượu để quên sầu đến say mèm.
Tối đó, Diệp Viễn Châu nhìn cô gái xinh đẹp dưới thân giờ đã trở thành vợ mình, vui mừng đến mức muốn hiến dâng cả mạng sống cho cô.
Nhưng khi cô thì thầm tên người khác trong giấc mơ lại khiến toàn thân anh lạnh toát.
Diệp Viễn Châu nhìn Chúc Như Nguyện đang ngủ say, chỉ có thể tự an ủi mình đó chỉ là cảm xúc chưa trưởng thành của cô, mọi thứ sẽ ổn thôi.
Sáng hôm sau, khi Chúc Như Nguyện tỉnh dậy, cô chỉ muốn gϊếŧ Diệp Viễn Châu.
Cô gái trước đây luôn gọi anh là Viễn Châu ca ca đã không còn xuất hiện nữa.
......
Diệp Viễn Châu cầm tã vừa thay cho con trai ra sân rửa sạch sẽ, phơi lên dây phơi.
Chúc Như Nguyện nửa dựa vào giường, nhìn người đàn ông trong sân qua cửa sổ.
Đến giờ, cô vẫn cảm thấy có chút không thật.
Sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ thoáng qua.
Diệp Viễn Châu phơi tã.
Khi quay đầu lại, hai người nhìn nhau, Chúc Như Nguyện ngay lập tức liền cúi đầu, nhìn vào mắt Diệp Viễn Châu, cô luôn cảm thấy có chột dạ, tim cũng đập thình thịch không ngừng.
Diệp Viễn Châu cũng sờ sờ tai đang hơi nóng.
Anh đeo giỏ chuẩn bị lên núi.
Chưa ra khỏi cửa, trong nhà lại có một vị khách không mời.
“Viễn Châu ca ca.”
Một nữ tử mặc bộ đồ Lenin đứng ở cửa sân, dáng vẻ õng ẹo, bộ dáng điệu đà nhìn Diệp Viễn Châu.
Cô gái hai tay nhẹ nhàng quấn quanh hai bím tóc, đi đến trước mặt nam nhân.
Diệp Viễn Châu lạnh lùng gật đầu.
“Em đến thăm chị gái, còn có cả đứa bé nữa......”
“Ở trong nhà.”
Chưa kịp để cô nói hết, Diệp Viễn Châu đã đeo giỏ tre đi ra ngoài.