Chương 2: Phát hiện mới

Chúc Như Nguyện uống nước đường nâu xong, nước mắt lặng lẽ rơi vào trong bát, thân thể dần trở nên ấm áp, đến cả trái tim cũng không còn lạnh giá.

Khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm sáng lạn.

"Em vẫn chưa nhìn thấy con của chúng ta, anh mau đi ôm nó về cho em xem."

Diệp Viễn Châu nhìn thấy nụ cười sáng lạn trên mặt vợ mình, đôi mắt sáng ngời long lanh khiến người ta nhìn một lần liền chìm đắm vào.

Dù cho cô mới sinh con xong sắc mặt còn tái nhợt nhưng lại xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt được, muốn lúc nào cũng muốn bảo vệ cô.

Chỉ là trong mắt kai nhàn nhạt tia áy náy khiến Diệp Viễn Chu có chút bất an.

Cô chưa bao giờ nhìn hắn với ánh mắt như vậy.

"Được."

Đối với lời nói của Chúc Như Nguyện, Diệp Viễn Châu chưa bao giờ phản bác.

Diệp Viễn Châu theo bát nước đường đen Chúc Như Nguyện vừa uống xong rời khỏi phòng, không quên đóng cửa lại để tránh gió thổi vào người cô.

Diệp Viễn Châu vừa mới đi ra khỏi phòng, tay phải Chúc Như Nguyện có chút phát đau.

Cô cúi đầu nhìn xuống, không biết từ lúc nào lại xuất hiện thêm một nốt ruồi đỏ.

Chúc Như Nguyện nhẹ nhàng ấn xuống.

Sau một tia sáng, cô giống như rơi vào một không gian khác.

Chúc Như Nguyện mở mắt ra.

Đây là siêu thị nơi cô từng làm việc ở kiếp trước! Kiếp trước sau khi bị tra nam bỏ rơi, cô đã vất vả làm không biết bao nhiêu công việc, sau này tích góp được chút vốn mở quán lẩu phục vụ ăn uống, không ngờ lại phát hiện mình mắc bệnh ung thư.

Chúc Như Nguyện dạo một vòng quanh siêu thị, bên trong vật tư gì cần có đều có, nào là ngũ cốc, dầu, gạo, mì, đường, đồ ăn vặt, quần áo, thậm chí cả đồ gia dụng, thuốc lá, rượu đều có đủ.

Chúc Như Nguyện lấy một lon sữa bột từ trên kệ xuống.

Ngay lập tức thấy một lon sữa khác tự động xuất hiện, thay thế lon sữa bột vừa rồi.

Chúc Như Nguyện càng hưng phấn hơn.

Không gian vật tư này có thể được tự động bổ sung!

Không để Chúc Như Nguyện cao hứng lâu, bên ngoài chợt có động tĩnh truyền tới.

Chúc Như Nguyện vội vàng ấn nốt ruồi đỏ trên tay rồi rời khỏi không gian.

“Két————”

Cửa bị đẩy ra, sau đó Diệp Viễn Châu ôm một đứa bé nhỏ bọc chăn đi vào phòng.

Chúc Như Nguyện nhìn chằm chằm đứa bé trong ngực Diệp Viễn Châu, vẻ mặt ôn nhu trước nay chưa từng có.

Chúc Như Nguyện cẩn thận đón lấy đứa nhỏ từ tay Diệp Viễn Châu.

Cô dùng tay nhẹ nhàng nhấc một góc lên, để lộ khuôn mặt của em bé bên trong.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhăn nheo, còn có mùi sữa đặc trưng của trẻ sơ sinh, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt, trông thực buồn cười.

"Thật xấu quá."

Chúc Như Nguyện nhịn không được bật cười thành tiếng.

Đứa bé trong lòng dường như hiểu được lời mẹ nói, đột nhiên bật khóc.

Chúc Như Nguyện luống cuống chân tay, không biết phải dỗ dành như thế nào.

Kiếp trước cô chưa bao giờ chăm sóc bọn trẻ chứ đừng nói đến việc dỗ dành, tất cả đều mặc kệ Diệp Viễn Châu lo.

Diệp Viễn Châu nhìn bộ dạng lo lắng của nữ nhân đang ôm con ngồi trên giường đất, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, lúc này chợt cảm thấy thật hạnh phúc đến lạ thường.

Hắn duỗi tay bế đứa trẻ lên, mở chăn ra, kiểm tra tã.

Quả nhiên là đã đi tiểu.