Chúc Như Nguyện mở mắt ra, xung quanh là bốn bức tường xi măng.
Phía trên đầu là trần nhà bằng gỗ cao.
Còn cô đang nằm trên chiếc giường đất ấm áp, dễ chịu.
Trên người là chiếc chăn bông cũ đơn bạc, nhìn cái liền nhận ra đây là đồ của những năm 70.
Chúc Như Nguyện ngồi dậy, cơn đau nhẹ truyền đến từ bụng dưới nhắc nhở cô rằng thân thể vừa mới sinh xong vẫn còn đang rất yếu.
Chúc Như Nguyện liếc nhìn cuốn lịch treo trên tường.
Ngày 17 tháng 11 năm 1978.
Chúc Như Nguyện che miệng không thể tin.
Cô đã trọng sinh, trọng sinh tới trước khi tất cả mọi chuyện còn chưa xảy ra!
Kiếp trước cô đã quá tin người, chắp tay nhường chồng mình là Diệp Viễn Châu cho người khác, thậm chí ngay cả con mình cũng không đối xử tốt.
Cô bị đường muội bạch liên hoa xúi giục, dứt khoát ly hôn với chồng, gả cho một tra nam thanh niên tri thức.
Cuối cùng, tên tra nam chơi chán, tiêu hết tiền của cô rồi nhẫn tâm đá cô.
Chồng của Chúc Như Nguyện, Diệp Viễn Châu, sau khi cô rời đi vẫn luôn chăm sóc con, mãi vẫn không có tái hôn.
Thời điểm Chúc Như Nguyện nghèo túng nhất, Diệp Viễn Châu còn nguyện ý cho cô một khoản tiền để cô không phải đến mức lưu lạc đầu đường xó chợ.
Sau khi Chu Như Nguyện lâm bệnh cho tới khi cô chết đi đều là Diệp Viễn Châu ở bên cạnh chăm sóc cô.
Phải đến khi kết thúc cuộc đời, Chúc Như Nguyện mới biết ai là người tốt nhất đối với mình, ai là người yêu mình nhất.
"Em dậy rồi sao."
Một giọng nói từ tính trầm thấp vang lên.
Chúc Như Nguyện quay đầu lại.
Một nam nhân cao lớn bưng theo một cái bát bước vào phòng.
Nam nhân có khuôn mặt ngũ quan rõ ràng như một tác phẩm điêu khắc, đôi mắt dưới đôi mày kiếm lúc này đang quan tâm nhìn chằm chằm Chúc Như Nguyện.
Diệp Viễn Châu vào phòng liền nhìn Chúc Như Nguyện nửa ngồi dựa vào giường đất, anh chậm rãi cầm bát nước gừng đường nâu mới pha đưa tới cho cô.
Thời này, thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cho phụ nữ sau sinh chính là nước đường nâu.
Chúc Như Nguyện nhìn Diệp Viễn Châu, hốc mắt không khỏi đỏ lên.
Nhớ lại kiếp trước, cô đã phụ nam nhân này cả đời nhưng anh lại chính là người ở bên cô suốt quãng thời gian cuối đời.
Chúc Như Nguyện thầm thề đời này nhất định sẽ đối xử tốt với anh cùng con.
Diệp Viễn Châu nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của vợ mình, trong lòng không khỏi căng thẳng, lông mày hơi nhíu lại.
Quả nhiên, cô không muốn sinh con cho mình đến vậy sao?
Chúc Như Nguyện thu liễm lại cảm xúc, nở một nụ cười, nhưng trong mắt lại mang theo sựu áy náy không thể xóa nhòa.
"Con của chúng ta đâu?"
Kiếp trước cô không phải là một người mẹ tốt, đến khi cô qua đời, con cô cũng không chịu đến bệnh viện nhìn cô lần cuối.
Đời này cô nhất định phải đối xử tốt với các con, phải làm một người mẹ tốt!
Diệp Viễn Châu giật mình, cảm thấy vui sướиɠ không tả được.
Cô nguyện ý xem con của hai người, cô có lẽ cũng thích nó!
Đôi mày đẹp buông lỏng, anh đưa nước đường nâu còn ấm đến tay Chúc Như Nguyện.
"Dì Tống đưa nó về nhà để cho ăn rồi."
Chúc Như Nguyện ngày hôm qua sau khi sinh xong liền xuất viện, đến bây giờ vẫn không thèm liếc nhìn đứa bé một cái, bởi vậy chỉ đành để dì Tống ôm về nhà, con dâu dì ấy cũng vừa lúc đang nuôi con bú.