Chương 41

Sở Nhị Đản tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra đó là chị mình, kéo tay anh trai hưng phấn hô: "Chị về rồi."

Sở Giang Sơn thương em gái, vội đi qua đỡ túi xuống, lải nhải: "Em cầm gì thế, biết em mua nhiều đồ như thế anh đã đi theo em... Ôi trời!"

Anh trai Sở không có chuẩn bị, suýt nữa đã bị đè sấp xuống. Sở Giang Sơn nghẹn đỏ mặt xách túi, miễn cưỡng duy trì hình tượng tôn nghiêm của anh cả.

Nhưng mà Sở Ngu thẳng thắn không cho anh ấy thể diện, hừ lạnh một tiếng thả túi xuống đất.

Sở Giang Sơn nhìn em gái không tỏ vẻ gì, nhưng sắc mặt như đang ngầm chế giễu, anh ấy thẹn quá hoá giận lại không dám nói gì. Cuối cùng anh ấy gõ đầu em trai bên cạnh xem như trút giận.

Tạm thời Sở Nhị Đản không để ý đến bầu không khí kỳ lạ giữa anh chị, cậu bé nhìn cái này, nhìn cái kia, cuối cùng tỏ vẻ mong đợi hỏi: "Chi, chúng ta đi ăn cơm nhé."

Xem chừng cũng sắp đến bữa ăn trưa, Sở Ngu gật gật đầu nâng túi lên: "Đi thôi, đi tiệm cơm của nhà nước."



"A a a!" Sở Nhị Đản hoan hô khẽ bước theo sát phía sau.

Lúc ba anh em tới vẫn còn tương đối sớm, tiệm mới bắt đầu mở bán cơm trưa, người ở nhà máy xung quanh chưa tan ca nên khá vắng vẻ.

Bọn họ đặt đồ xuống ngồi vào bàn cạnh tường, Sở Giang Sơn bảo Sở Ngu đưa tiền và phiếu cơm để đến cửa sổ gọi món ăn.

Sở Ngu do dự một chút, trong giây phút đưa tiền nắm lấy cổ tay của Sở Giang Sơn, nhìn anh ấy chằm chằm, gằn từng chữ nói: "Em muốn ăn thịt!"

Sở Giang Sơn cảm thấy em gái như đi guốc trong bụng mình, không thì sao anh ấy suy nghĩ gì cũng biết thế chứ. Anh ấy rút phiếu và tiền ra, trợn mắt nhìn Sở Ngu, nói: "Biết rồi." Nói xong, Sở Giang Sơn âm thầm ném suy nghĩ chọn thức ăn chay ra khỏi đầu.

Bây giờ là mùa hạ, quán cơm cung cấp rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, hình thức món ăn cũng không ít.

Sở Giang Sơn ngẩng đầu nhìn từng tấm thẻ treo phía trên thức ăn, lại quay đầu nhìn hai người em gầy như que củi của mình, khẽ cắn môi gọi thịt ướp mắm chiên, xương sườn hầm đậu giác và khoai tây sốt cà.