Chương 11: Lâu Lộ Hồi



“Tỷ cũng thật thông minh.” Điền Phán đệ rất tinh ranh, sao có thể không nhìn ra nhị tỷ cố ý, Nhưng... “Tỷ tỷ thật sự muốn gả chồng sao? Đại ca đã 26 tuổi nhưng cũng chưa cưới vợ, tỷ mới 20 tuổi thì có gì phải gấp gáp?”

Lời này cô cũng không có cách nào trả lời, bởi vì những quan niệm phong tục ở thời này nói nữ nhân bỏ lỡ thời kỳ nở hoa* sẽ khó gả chồng, chính Điền Mật cũng không tán thành thì sao có thể giải thích với bọn muội muội?

* thời kỳ nở hoa: độ tuổi đẹp nhất

Trong thâm tâm của mình, cô căn bản không nghĩ đến kết hôn.

Nhưng ở niên đại này, đi đâu cũng phải có giấy chứng nhận do đó muốn chạy cũng không được, nếu không kết hôn thì nước miếng cũng có thể dìm chết đuối cô, Điền Mật đã quen với thức thời, cũng không cảm thấy mình có năng lực thay đổi hoàn cảnh chung...

Đi chợ vừa vặn có thể đi dạo, có lẽ sẽ là lựa chọn không tồi, dù sao cũng cần phải xem xét để chọn chồng nên nhân cơ hội này cô cần phải quan sát xung quanh.

Chỉ là có Lưu Hướng Đông như hổ rình mồi nên phạm vi lựa chọn của cô bị nhỏ đi rất nhiều.

Nghĩ đến đây, Điền Mật lại bực bội trở mình.

Kiếp trước cô cũng chỉ là người thường, điều duy nhất không bình thường có lẽ là có một trái tim mạnh mẽ thích thể thao mạo hiểm.

Hoặc là... Có thể tìm cách đem hai cha con cặn bã đó xuống đài?

Nhưng lúc này ngay cả chỗ dựa sau lưng Lưu gia cô cũng không rõ thì nên hành động như thế nào?

Cố ý hãm hại, nhét vào nhà bọn họ một số sách bị cấm, rồi đi báo lên trên gì đó. Cô lớn lên ở dưới hồng kỳ* nên không làm được việc đó.

*hồng kỳ: lá cờ đỏ

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phải nghĩ biện pháp tìm chứng cứ Lưu gia phạm tội mới là cách giải quyết thiết thực, tuy nội dung tiểu thuyết Điền Mật xem không cẩn thận, nhưng cô cũng đủ biết trên tay hai cho con Lưu gia căn bản không sạch sẽ.

Chỉ hy vọng thời gian vẫn còn kịp, tính toán đại khái xong, Điền Mật vỗ vỗ tứ muội đang chờ cô trả lời, khẽ thở dài: “Ngủ đi...”

“... Ồ...”

=

Đi họp chợ.

Ở cuộc sống đời sau của Điền Mật, có một số địa phương vẫn giữ lại truyền thống tập tục cũ này.

Cô chưa từng đi qua đó nhưng trong trí nhớ nguyên thân thật ra có mấy lần kinh nghiệm.

Hôm nay , Điền Mật thức dậy lúc rạng sáng 4 giờ.

Trong nhà vẫn rất yên tĩnh, tay chân cô nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đến phòng bếp xách theo thùng gỗ lớn đi thẳng hướng sông Triều Dương.

Thời gian vừa vào tháng 11.

Sương lạnh, băng giá đã qua, mấy ngày này nhiệt độ thấp lợi hại.

Điền Mật bọc mình trong chiếc áo khoác cũ nát mà cha cô mặc khi làm việc, đón một chút ánh nắng bình minh, chỉ mất vài phút đã chạy tới bờ sông Triều Dương.

Dọc đường, ngoại trừ vài tiếng chó sủa thì không còn động tĩnh gì khác.

Sau khi đứng ở bờ sông, Điền Mật nhìn xung quanh, xác định thật sự không có ai mới lập tức cởϊ áσ khoác quần ngoài, để lại một kiện áo sơ mi ngắn tay cùng quần dài đến đầu gối.

Độ ấm rạng sáng đầu mùa đông rất không tốt, chỉ khoảng chừng 5 độ, sau khi cởϊ qυầи áo vài giây, cả người Điền Mật đã lạnh nổi da gà, lông tơ đều dựng hết cả lên.

Lo lắng sẽ bị cảm, cô cũng không dám chậm trễ, chà xát cánh tay, cởi giày vớ, nhảy nhẹ linh hoạt một cái, một tiếng “Thình thịch!”, cả người đã rơi vào trong nước.

Vào nước trong nháy mắt, Điền Mật lập tức sống lại, tựa như một con cá khi vào trong nước, hất đuôi mấy cái đã biến mất ở mặt nước.

=

“Mẹ kiếp! Lão lâu, này... Cô nương này không phải luẩn quẩn trong lòng chứ?”Cách đó 10 mét, nơi mà Điền Mật không chú ý tới, ở phía sau sườn núi nhỏ, một quân nhân diện mạo thô kệch lập tức đứng lên, đôi mắt hổ chứa đây lo lắng đang quan sát dòng sông dài không có động tĩnh.

Lâu Lộ Hồi nhéo nhéo giữa mày: “Ai tự sát còn mang theo thùng gỗ? Cô nương này rõ ràng là tới bắt cá.” Tuy nói như vậy nhưng nam nhân có mắt phượng hẹp dài thâm thuý vẫn nhìn chằm chằm động tĩnh mặt sông.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ vẫn còn dư thời gian, Lâu Lộ Hồi đã gọi điện thoại cho lãnh đạo, được lãnh đạo cho nghỉ mấy ngày nên thuận tiện ngồi thuyền thuận gió cùng chiến hữu vượt đường tới thăm đội trưởng cũ.

Lại không nghĩ tới, hai người sau khi từ biệt ông chủ thuyền, vừa mới lên bờ nghỉ ngơi trong chốc lát đã nghe được tiếng bước chân.

Có lẽ là di chứng trong lúc làm nhiệm vụ, đợi khi phản ứng lại, hai người đàn ông ăn mặc quân trang đã trốn đi giống như kẻ trộm.

Sau đó, lo lắng đột nhiên xuất hiện làm người khác sợ, lại cho rằng bọn họ là quỷ hồn gì, hai người đàn ông chiều cao trung bình khoảng 1m8 tiếp tục cuộn tròn thân thể trốn tránh.

“Không đúng!” Một lát sau, đã vượt qua thời gian người bình thường có thể nín thở nhưng mặt sông vẫn yên tĩnh, Lâu Lộ Hồi nhăn lại đôi lông mày màu đen, cả người gấp gáp, cởi bỏ thắt lưng và quần áo, nhanh như một con báo chạy hướng bờ sông.

Nhưng ngay khi anh đặt thắt lưng xuống, chuẩn bị cởϊ áσ khoác, mặt sông đột nhiên có động tĩnh.

Một tiếng “Phốc!”, một cô gái thanh tú và xinh đẹp nhô lên khỏi mặt nước.

Lúc này, ánh sáng mặt trời vừa lên, những tia nắng ấm áp màu đỏ cam chiếu rọi bao phủ khuôn mặt trắng trẻo của thiếu nữ, làm rạng rỡ thêm khuôn mặt của tiểu cô nương.

Môi đỏ mặt trắng, mềm mại ngọt ngào.

Ngay cả những bọt nước ở quanh cơ thể cô cũng bởi vì có vẻ đẹp của thiếu nữ mà trong trẻo hơn.

Xuất thủy phù dung*!

*Xuất thuỷ phù dung: hoa sen mới nở, đoá hoa mới hé (chỉ dung mạo đẹp đẽ của người con gái)

Chỉ trong nháy mắt, Lâu Lộ Hồi đã đem người nhìn cẩn thận, trong đầu mạc danh hiện lên bốn chữ này.

Sau đó, cũng không biết xuất phát từ tâm trạng gì, người đàn ông nhặt thắt lưng trên mặt đất, chạy nhanh trở về phía sau núi chỉ trong vài giây.

Lâu Lộ Hồi nằm xuống, còn không quên đem chiến hữu đang nhìn xung quanh gắt gao đè xuống, không hề cho hắn liếc mắt thêm một cái.

=