Chương 37

Vương Tứ Bảo, là cha ruột của Hoắc Sênh trong nguyên tác, còn mẹ ruột của Hoắc Sênh đã qua đời ở những năm tháng thập niên 60 bấp bênh. Vương Tứ Bảo đã đi tìm Hoắc Sênh rất lâu, thật vất vả mới tìm lại được con gái của mình, Hoắc Sênh đã quen với cuộc sống tốt đẹp nên không muốn nhận ông, không nói đến cái khác, với tính cách của Hoắc Sênh trong nguyên tác, một người nhà quê như vậy liền bị cô khinh thường, làm sao có thể nhận được.

Lúc trước Hoắc Sênh còn chưa có về nông thôn, Hoắc Sênh nói với Vương Tứ Bảo đã tìm được cô một câu rằng: Tôi họ Hoắc, là con gái của Hoắc gia, sau này đừng có xuất hiện trước mặt tôi, đừng nghĩ sẽ lừa được tôi, một xu tôi cũng sẽ không cho ông đâu.

Vương Tứ Bảo là một người làm việc tạp nham, biết Hoắc Sênh không nhận ông, ông cũng không có tư cách oán hận, nhiều năm như vậy không có chăm sóc được cho con gái, đối với Hoắc Sênh ngoại trừ thua thiệt ra thì cũng chính là thua thiệt, thật vất vả mới biết được Hoắc Sênh về nông thôn là ở xã Chính Hồng, liền trông mong đi theo đến đây định cư sinh hoạt, giúp một số người đầu cơ mổ lợn, kiếm thêm chút tiền.

Muốn được gần với con gái một chút, có cái gì thì mình cũng có thể chăm sóc được.

Không ngờ đến rằng, mới sắp xếp chưa được hai ngày, thì Hoắc Sênh liền tìm tới, Vương Tứ Bảo vừa sợ vừa mừng.

“Đói bụng rồi sao? Trước tiên ăn một chút đậu phộng đi đã, mới vừa nấu xong đấy, không có để qua đêm đâu, ta, ta đi chuẩn bị cho con một miếng thịt, một hồi nấu thịt kho tàu cho con.” Vương Tứ Bảo đem đậu phộng chín đặt ở trên bàn, nói xong liền muốn đi làm ngay, hiện tại ông mổ lợn có thể lấy được thịt, có thể để cho Hoắc Sênh ăn ngon hơn một chút.

Hoắc Sênh vôi vàng gọi ông lại: “Con không có đói, không cần bận việc như vậy đâu.” Lúc cô đến huyện đã ăn trước đó rồi.

Vương Tứ Bảo cười nhạt một chút, hai người nhất thời không nói gì, Vương Tứ Bảo nhìn thấy Hoắc Sênh ngoại trừ vui mừng ra, còn có một tia khẩn trương, tạp dề trên người ông nhìn thảm thương vô cùng, còn có dính một ít máu bắn ra khi mổ lợn.

Sợ Hoắc Sênh ghét bỏ ông, liền đem một cái ghế nhỏ ra, ngồi ở ngay cửa.



Con gái trưởng thành rồi, mặt mày ngày càng giống mẹ, làm ông nhớ đến người vợ đã qua đời, liền không khỏi thở dài.

Một lúc lâu sau, Hoắc Sênh mở miệng nói: “Người, hiện tại làm cái này có an toàn không? Cách hợp tác xã cung ứng và tiêu thụ gần như vậy.” Hành vi mua bán ở thập niên 70 là không được cho phép, trên thị trường muốn mua thịt ngoại trừ hợp tác xã cung ứng và tiêu thụ ra, thì chính là đến chợ đen, giá lưu động trên thị trường chợ đen sẽ cao hơn một chút, nhưng thịt ăn rất khan hiếm, không có bán, nhưng bị bắt được, thì không cần thương lượng gì nữa, đều phải đi ngồi tù hết.

Vương Tứ Bảo sờ sờ cái đầu trọc của mình, cười nói: “Không có việc gì, có người theo dõi, làm thêm vài ngày nữa, liền đổi chỗ, sao rồi, con rắn lục lần trước con kêu ta bắt cho con không có cắn con đi.” Tuy rằng ông đã nhổ hết răng độc, nhưng sau khi Hoắc Sênh đem năm con rắn lục kia rời đi, mấy ngày nay ông đều ngủ không có ngon, liền nhờ người đi đến thôn Hà Câu hỏi thăm tình huống, biết được họ Tôn kia bị cắn, đưa đi cải tạo lao động thì mới yên lòng.”

Con rắn lục là do Hoắc Sênh nhờ Vương Tứ Bảo bắt giúp cho, đã nhổ hết răng độc trước đó, cắn không chết người được, cô mang về thôn Hà Câu chính là vì muốn cho Tôn Kính Văn nếm mùi đau khổ, hiện tại Tôn Kính Văn bị bắt đưa đi cải tạo lao động, nửa thân dưới cũng không dùng được nữa, ngoài dự liệu nhưng cũng nằm trong dự kiến của Hoắc Sênh.

Hoắc Sênh hỏi: “Người tìm mấy người khác đến đánh bí thư chi bộ xã và Tôn Kính Văn một trận ư?”

Bộ dạng mỉm cười tủm tỉm của Vương Tứ Bảo liền không còn, mà là một bộ dáng giúp con gái trút giận: “Bọn họ khi dễ con, bị đánh là đáng đời.” Người đàn ông trung niên lớn tuổi này đang dùng phương thức của mình để đối xử tốt với cô, chỉ là Hoắc Sênh trong nguyên tác vẫn ghét bỏ ông, không quá mấy năm nữa Vương Tứ Bảo liền qua đời, ngoại trừ Lưu Thừa ra thì cũng không còn ai để Hoắc Sênh ở trong lòng.

Cha con hai người an tĩnh ngồi một hồi, phòng của Vương Tứ Bảo là tứ hợp viện phân ra thành một gian phòng nhỏ, giống như phòng bình thường, nhưng được quét dọn sạch sẽ gọn gàng, Hoắc Sênh từ trong túi xách của mình lấy ra chiếc áo choàng da màu đen vừa mới mua ở hợp tác xã đưa cho Vương Tứ Bảo.

“Mặc vào lúc làm việc đi ạ.”