Đại sư phụ đang thái dao điên cuồng không nghe rõ lời Hoắc Sênh, đặt dao trong tay xuống, chùi tay vào tạp dề bên hông, đi đến cửa sổ, vừa định dọa nạt, kết quả nhìn thấy một nữ thanh niên tri thức xinh đẹp, không khỏi thấp giọng hỏi lại: “Đồng chí, cháu muốn cái gì?”
Hoắc Sênh lặp lại: "Cho cháu mượn một con dao được không? Dao lớn dao nhỏ gì cũng được.”
"Dao nhỏ? Để nấu ăn sao? Cháu cầm đi làm gì?" Đại sư phụ vẻ mặt khó hiểu, một cô gái muốn mượn dao phay để làm gì, nhỡ đâu đứt tay thì sao? Hoắc Sênh thuận miệng bịa chuyện: “Cháu mượn để gọt trái cây.”
“Trái cây rửa qua là ăn được rồi, cần dao nhỏ gì chứ, dao của ta toàn là dao lớn, dùng để thái đồ ăn, cháu không dùng được đâu.” Mấy cái đồ như dao kéo này vẫn không nên tùy tiện cho người khác mượn, đại sư phụ từng tuổi này dù sao cũng có mắt nhìn: “Nữ đồng chí, cháu đem trái cây lại đây, ta gọt giúp cháu.”
Tròng mắt Hoắc Sênh liếc nhìn cửa sổ, đoán được sư phụ có thế nào cũng không cho mượn, vì thế nói: “... Vậy chú cho cháu mượn cán lăn bột đi, ngày mai cháu trả lại cho chú.”
Cuối cùng đại sư phụ cho Hoắc Sênh mượn cán lăn bột, Hoắc Sênh lại xin ông ấy thêm một nắm ớt.
Màn đêm buông xuống, Hoắc Sênh chậm rãi đến kho hàng chứa lúa mì để gác đêm, tốp năm tốp ba nhóm xã viên làm việc xong đều đi qua nhà Tôn Kính Văn hết rồi, chừa lại cuối cùng mỗi Tôn Kính Văn, sau khi khóa cửa kho hàng, ông ta chỉ chỉ cái chòi nhỏ lụp xụp phía sau kho hàng dùng để nghỉ tạm lúc gác đêm: “Cẩn thận canh chừng”
Sau khi mặt trời lặn, trời tối rất nhanh, một lúc sau xung quanh liền trở nên tối đen, Hoắc Sênh không đi vào chòi nhỏ tồi tàn kia mà thắp ngọn đèn dầu đặt trên mặt đất cạnh ruộng lúa mì, trong lòng cô ôm một cái bao bố, lẳng lặng ngồi trên tảng đá đếm thời gian canh chừng ruộng lúa mì.
Trong bóng đêm, tiếng ếch nhái ngoài ruộng kêu to vang dội, bầu trời đầy sao sáng lạ thường, lúa mì trên ruộng tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, một lúc sau mí mắt Hoắc Sênh bắt đầu đánh nhau, ban ngày hôm nay cô không ngủ bù, hiện tại chỉ có một mình canh ruộng lúa mì, hơi buồn ngủ nên vỗ vỗ mặt.
Sau nửa đêm sẽ có người đến giao ca, cô vực dậy tập trung trăm phần trăm tinh thần chú ý động tĩnh xung quanh, Tôn Kính Văn bảo cô đi canh ruộng rõ ràng là có ý đồ xấu, cô nhìn chăm chú tiếng động chung quanh, chỉ cần có gì không thích hợp liền bỏ chạy.
Chờ khi trời tối duỗi tay không thấy năm ngón, bụi cỏ bên cạnh chợt có tiếng bóng người vụt ra, từ sau lưng ôm lấy Hoắc Sênh bịt chặt miệng cô.
“A—” Trước đó Hoắc Sênh một xíu âm thanh cũng không nghe được, lúc này căn bản không kịp phản ứng, cô vươn tay muốn lấy cán bột trong bao bố nhưng người tóm lấy đã phát hiện, liền một cước đá bay cái bao ra xa.
Hôm nay ông ta để ý thấy Hoắc Sênh đến gác đêm có mang theo một cái bao bố, cái túi khá lớn, bên trong nhất định đựng thứ gì đó, bất quá hơn nửa đêm cũng không lấy ra dùng.
“Suỵt, đừng la, cục cưng.” Giọng nói phía sau Hoắc Sênh khốn nạn ghê tởm không thể che giấu.
Quả nhiên là Tôn Kính Văn!
Hoắc Sênh trừng to hai mắt, giãy dụa nhưng sức lực vẫn không bằng đàn ông, bị kéo về phía căn chòi nhỏ bên cạnh ruộng lúa mì.
Tôn Kính Văn đợi lâu như vậy, trong ngực rốt cuộc cũng ôm được người đẹp thơm tho mềm mại, ông ta thở phì phò muốn kéo người tới chỗ căn chòi, nhưng Hoắc Sênh giãy giụa quá mạnh nên ông ta dứt khoát kéo vào đống lúa mì, bịt miệng Hoắc Sênh lại dỗ dành: “Kêu cái gì? Làm anh thoải mái, em sẽ không thiệt thòi.” Ông ta là đại đội trưởng đội sản xuất, có biết bao phụ nữ muốn đi theo ông ta, chỉ có Hoắc Sênh này là ra vẻ thanh cao.
Ông ta nhìn chuẩn cơ hội lần này để cho Hoắc Sênh đến gác đêm, tất nhiên sẽ không dễ dàng thả người, nghĩ rằng nhất định đêm nay phải thuận lợi, thành công lần đầu tiên, qua vài lần sau liền sẽ trở nên ngoan ngoãn, giống như Lý Trường Mỹ.
"A con khốn thối tha!”
Tôn Kính Văn đang đè Hoắc Sênh chợt phát ra tiếng hét thảm thiết, che kín hai mắt mình, nhưng tay còn lại vẫn ấn chặt Hoắc Sênh, Hoắc Sênh lôi bịt nước ớt cay cất trong túi áo bôi toàn bộ lên mặt Tôn Kính Văn.
Lần này Tôn Kính Văn cuối cùng cũng buông Hoắc Sênh ra, ông ta vừa buông, Hoắc Sênh không kịp phản ứng, lập tức từ dưới đất bò dậy, chộp lấy cái cán trong bao bố quật loạn vài cái vào Tôn Kính Văn rồi nhanh chân bỏ chạy.
Ớt lấy từ đại sư phụ ở nhà ăn đều là cực kỳ cay, cô làm nước ớt bỏ vào trong túi, chính là sợ đêm nay xảy ra chuyện.