Có người nhiệt tình thấy đầu cô đổ mồ hôi, cực kỳ thân thiện dùng cây quạt quạt gió cho cô.
Nhân viên xe lửa cũng rất cảm kích cô, nhân viên phục vụ thường ngày rất vui vẻ nhiệt tình bưng nước đun sôi có độ ấm phù hợp cho cô, “Đồng chí Kiều, cô vất vả rồi, nhanh uống chút nước nghỉ ngơi.”
Kiều Mãn Nguyệt nâng đôi tay bủn rủn cầm lấy, một hơi uống hết ly nước, lại chậm chạp đứng dây, “Không có việc gì tôi về trước đây.”
“Tôi tiễn cô.” Nhân viên phục vụ lập tức nói.
Anh trai cầm cây quạt bên cạnh cô do dự một lúc, “Đồng chí, vừa rồi tôi thấy kỹ thuật cô rất thành thạo, tôi có chuyện này muốn hỏi cô một chút, không biết có được không?”
Kiều Mãn Nguyệt nhớ rõ anh trai này, vừa nảy làm cấp cứu, anh ta một mực yên lắng đứng phía sau cô, che chở cô không cho người khác đυ.ng vào, ông lão bị đưa đi rồi, anh ta là người đầu tiên lấy cây quạt lại đây.
“Có thể. Nhưng mà bây giờ tôi hơi mệt, ngày mai được không?” Kiều Mãn Nguyệt nói.
“Được được được.” Anh trai có vẻ hơi kích động, anh ta chỉ vào một chỗ ngồi trong toa khách, “Tôi ở chỗ kia, hoặc là cô nói cho tôi biết toa của cô ở đâu, tôi sẽ tìm cô.”
“Không có việc gì, dù sao tôi thỉnh thoảng sẽ đi qua chỗ này, tôi đến đây một chuyến không có việc gì.”
Anh trai nghe vậy không nói thêm gì nữa, ra ngoài cảnh giác một chút là bình thường, anh ta “ừ ừ” đáp lại hai tiếng, “Đồng chí, tôi sẽ chờ cô ở đây nha.”
Kiều Mãn Nguyệt và nhân viên phục vụ cùng nhau đi về buồng xe của mình.
Cố Thừa Phong chau mày đứng trước cửa , thấy cô cuối cùng cũng trở về, thở ra một hơi, “Thế nào? Không có việc gì chứ?”
Anh vốn không yên lòng muốn đi theo, nhưng trên xe vàng thau lẫn lộn, trong buồng xe này tổng cộng có mười hai giường, tám giường khác đều có người.
Bốn đứa bé đều đang ngủ, hành lý đều ở trong này, Cố Thừa Phong không có cách nào rời đi, nhưng anh luôn để mắt tình hình xe lửa, nhìn thấy trạm sau có các đồng chí ý tế, trong lòng mới có chút nhẹ nhõm
Quả nhiên đợi không bao lâu, Kiều Mãn Nguyệt đã trở lại.
“Nếu như tiếp theo điều trị không có vấn đề gì, rất nhanh có thể hồi phục.” Vẻ mặt Kiều Mãn Nguyệt mệt mỏi.
Cố Thừa Phong “ừ ” một tiếng, đưa tay kéo cô dựa vào tay mình, “Anh hỏi em có sao không?”
Kiều Mãn Nguyệt ngẩn ra, thuận thế dựa vào cánh tay anh, “Đương nhiên có sao, mệt chết người.”
“Vậy đồng chí Kiều nghỉ ngơi thật tốt đi, chúng tôi không quấy rầy anh và vợ anh nữa.” Nhân viên phục vụ không đúng lúc chen vào nói, sau đó không đợi đôi vợ chồng trả lời đã xoay người, chậm chạp rời đi.
Cố Thừa Phong nhìn lướt qua khuôn mặt đỏ bừng của nhân viên phục vụ, lúc này mới phát hiện động tác ôm Kiều Mãn Nguyệt của bản thân quá mức thân thiết.
Khó trách sao người ta trực tiếp gọi là vợ anh.
Cố Thừa Phong ho nhẹ một tiếng, trong lòng không được tự nhiên, thân thể cũng thành thực không hề nhúc nhích, “Khuya rồi, ngủ trước đi.”