Chương 42

Một trận ồn ào bên ngoài buồng xe truyền đến, Kiều Mãn Nguyệt vừa mở to mắt đã nhìn thấy Cố Thừa Phong vẻ mặt căng thẳng từ bên ngoài đi vào.

Trong phút chốc cô ngồi dậy, cơ thể hành động theo bản năng, chờ cô phản ứng lại đã đứng trước toa xe, Kiều Mãn Nguyệt không kịp do dự, đi về phía trong trí nhớ của cô.

Quả nhiên những âm thanh như “Bác sĩ” “Cứu mạng” ngày càng phát ra rõ ràng.

Điều Kiều Mãn Nguyệt đoán đã được chứng thực, cô giơ một bàn tay lên, lớn tiếng la lên: “Bác sĩ đến đây! Xin nhường đường.”

Vừa dứt tiếng, đám đông ồn ào một trận.

Có người hô to: “Có bác sĩ có bác sĩ.”

Mọi người trên lối đi bắt đầu di chuyển từng người một, cố gắng nhường đường cho Kiều Mãn Nguyệt đi qua.

Cũng có người nhìn thấy mặt Kiều Mãn Nguyệt còn quá trẻ mà nảy sinh nghi ngờ, nhưng động tác dưới chân cũng không chậm lại chút nào.

Kiều Mãn Nguyệt cuối cùng cũng chen chúc đến được chỗ ngồi của ông lão kia.

Ông lão ôm ngực sắc mặt đau đớn nằm trên mặt đất, nhân viên đoàn tàu sốt ruột đến nổi đầu đổ mồ hôi không ngừng la to: “Có bác sĩ không? Có bác sĩ không?”

Những người xung quanh vây xem mặt không đành lòng, phát ra những tiếng tiếc nuối.

“Tôi là bác sĩ.” Kiều Mãn Nguyệt đi thẳng tới chỗ ông lão, đẩy người thanh niên đang lo lắng ở bên cạnh ông lão ra, “Anh tránh ra.”

Kiều Mãn Nguyệt không để ý người nọ có phản ứng gì, bắt đầu bình tĩnh rành mạch kiểm tra tình trạng của ông lão.

Giống như cô đoán, tim ông lão có vấn đề, Kiều Mãn Nguyệt quay đầu nhìn về phía nhân viên phục vụ tàu, “ Bị nhồi máu cơ tim, lập tức thông báo trưởng tàu dừng xe, đưa đến trạm y tế gần nhất.”

“Nhưng mà…” Nhân viên phục vụ tàu vẻ mặt khó xử.

Nhưng mà lời cô nói còn chưa dứt, chỉ thấy ông lão đột nhiên hô hấp dồn dập, ngay sau đó dường như không thở nữa.

Thanh niên kinh hãi, “Ông ơi!”

Nhân viên phục vụ tàu cũng rất sợ hãi, “Tôi, tôi lập tức đi thông báo trưởng tàu.”

Những người xem xung quanh cũng hoảng loạn một trận, còn Kiều Mãn Nguyệt vẫn bình tĩnh như cũ, đầu gối quỳ trên mặt đất để sơ cứu cho ông lão.

Dần dần, mọi người bị sự bình tĩnh của cô lây nhiễm, người xung quanh dần yên lặng lại, thậm chí có người yên lặng nắm chặt tay cổ vũ cho cô.

Rốt cục, không biết qua bao lâu, tim của ông lão đập lại, Kiều Mãn Nguyệt mới thả lỏng, đầu đổ đầy mồ hôi ngồi trên mặt đất, hai tay vì dùng quá sức mà không tự chủ run rẩy.

Trùng hợp chính là, lúc này xe lửa vừa đến trạm dừng.

Các đồng chí y tế đã đợi bên ngoài xe từ lâu, nhanh chóng đi vào dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ.

Trước khi đi chàng trai có đôi mắt đỏ hoe không ngừng nói lời cảm ơn với Kiều Mãn Nguyệt, còn hỏi tên cô và trạm mà cô dừng chân.

Kiều Mãn Nguyệt nhìn thấy chàng trai và nhân viên y tế đi xa, cô mới thu hồi ánh mắt, ngồi chỗ ông lão ngồi lúc nảy thở hồng hộc.