Chương 38

Lúc đến trạm xe lửa, Kiều Mãn Nguyệt đã mệt đến mức mồ hôi đầy đầu, ngồi trên một cái túi đựng quần áo thở hổn hển.

Mãn Ý thấy vậy nhanh chóng mở bình nước màu xanh lá đựng nước sôi để nguội cho cô, Kiều Mãn Nguyệt uống từng ngụm nhỏ, mới khôi phục lại chút sức lực.

Lúc này Cố Thừa Phong và Trần Thiện Mỹ đi mua vé xe dẫn theo hai đứa bé đã trở về.

"Nhanh nhanh nhanh, mấy đứa nhanh lên, xe lửa sắp chạy rồi."

Trần Thiện Mỹ vừa nói vừa trực tiếp đưa Nhị Bảo cho Kiều Mãn Nguyệt, Cố Thừa Phong cũng nhanh chóng cầm hành lý trên đất, thuận tiện quăng Mãn Hoài lên vai, một tay khác thì ôm lấy Đại Bảo.

Kiều Mãn Nguyệt dưới sự giúp đỡ của Trần Thiện Mỹ, cột Nhị Bảo ở trên lưng, một tay xách hành lý một tay dắt Mãn Ý, che lấn trong đám người đi vào xe lửa.

Lúc đến chỗ không chen được, Cố Thừa Phong ở sau lưng đẩy cô một cái, để cho cô từ khe hở chen qua.

Không biết qua bao lâu, ngay khi Kiều Mãn Nguyệt sắp không thể nổi nữa, rốt cuộc tìm được chỗ ngồi của mình.

Cố Thừa Phong mua là vé giường nằm, tổng cộng có bốn giường, vừa vặn là hàng trên hàng dưới, Kiều Mãn Nguyệt đi vào buồng xe, còn chưa tháo Nhị Bảo từ trên lưng xuống đã ngồi trên giường.

Mãn Ý ở bên cạnh cô, hai chị em đều là mồ hôi đầy đầu, không ngừng thở hổn hởn.

Mãn Hoài khá tốt, cậu bé ngồi trên vai của Cố Thừa Phong, chỉ là lúc lên xe lửa bị tội một chút, trán bị đập có chút đỏ.

Thoải mái nhất là Đại Bảo, ôm cổ cha ruột, vững vàng đi vào buồng xe.

Cố Thừa Phong thả hai đứa bé xuống đất, lại đi sắp xếp hành lý.

Đại Bảo xụ mặt nhìn Kiều Mãn Nguyệt, lạnh lùng hừ một tiếng, "Này, thả em gái của tôi xuống."

Kiều Mãn Nguyệt liếc nhìn cậu bé một chút, vẻ mặt lạnh nhạt không thay đổi, cũng không có bất kỳ động tác nào.

Trái lại là Mãn Ý có chút căng thẳng, Mãn Hoài cũng tò mò nhìn Đại Bảo.

Đại Bảo nhíu mày, cho là cô không nghe thấy, lại nói lớn tiếng hơn, "Này, có nghe không hả? Thả em gái của tôi xuống!"

Kiều Mãn Nguyệt vẫn không để ý đến cậu bé.

Cố Thừa Phong dừng lại động tác sắp xếp hành lý, dùng ngón tay chỉ vào con trai nhà mình, cảnh cáo: "Nói chuyện như vậy hả? Này này này là kêu ai đó? Không biết chào người lớn đúng không?"

Đại Bảo bị vẻ mặt nghiêm túc của cha bị dọa cho giật mình, bĩu môi không dám lên tiếng, chỉ là thừa dịp anh tiếp tục sắp xếp lại hành lý, hung tợn trợn mắt nhìn Kiều Mãn Nguyệt.

Hai ba lần như vậy, Mãn Hoài kịp phản ứng lại đứa bé trước mặt này có thái độ không tốt với chị, vì vậy từ chỗ Cố Thừa Phong đi đến bên cạnh chỉ, ngồi ở bên còn lại của Kiều Mãn Nguyệt, cũng trợn mắt nhìn Đại Bảo.

Kiều Mãn Nguyệt: ...

Vốn dĩ đang nóng, bây giờ càng nóng hơn.

Cô lại thở ra mấy hơi, bắt đầu tháo dây băng trên người, để Nhị Bảo xuống.

Đại Bảo thấy vậy, thoáng chốc lộ ra nụ cười đắc ý, rốt cuộc biết được sự lợi hại của mình, sợ rồi?

Những người lớn kia nói không đúng, rõ ràng người phụ nữ tên là mẹ kế này sợ cậu bé! Cậu bé lợi hại như vậy, mới sẽ không bị người phụ nữ xấu này khi dễ!

Đại Bảo nghĩ như vậy, hơi hất cằm, nhìn người phụ nữ xấu sợ mình mới thả Nhị Bảo xuống.

Chẳng qua thấy em gái không nhúc nhích, cậu bé vội vàng chạy chậm đến, nhìn thấy em gái chỉ là ngủ, cậu bé lại hừ với người phụ nữ xấu một tiếng.

Kiều - người phụ nữ xấu- Mãn Nguyệt: "...”

Cô âm thầm nghiến răng, đứa bé này thật thiếu đánh.

Cố Thừa Phong sắp xếp xong tất cả hành lý, lại từ trong túi lấy ra hai ly nước: "Anh đi lấy chút nước nóng, thuận tiện mua cơm về."

Kiều Mãn Nguyệt dặn dò: "Em có mang cơm, đừng mua quá nhiều."

Cố Thừa Phong gật đầu, một mình xoay người đi ra ngoài, nhưng lúc trở về, lại không phải một mình.