Chương 7: Quyết Định

Tần Trạch Dương chờ một lúc nhưng không nghe thấy Lâm Lâm trả lời, trong lòng có điểm mất mát, đôi mắt sáng lấp lánh cũng ảm đảm không ít.

“Vâng, em tin tưởng anh.” Qua vài phút trầm mặc, Lâm Lâm đột nhiên lên tiếng.

Lâm Lâm quyết định, cô muốn cùng Tần Trạch Dương kết hôn. Mặc kệ cái gì cốt truyện, mặc kệ cái gì nhân vật chính, nhân vật phụ. Giờ phút này cô chỉ biết mình không muốn bỏ lỡ người đàn ông tốt như vậy đang đứng trước mặt mình. Có lẽ là trời cao nhìn thấy cô đời trước độc thân 24 năm, nên mới cho cô một cơ hội đến nơi đây để gặp được anh.

Tần Trạch Dương nghe được cô đáp phút chốc liền vui vẻ trở lại, anh từ trong túi lấy ra một hộp kem dưỡng da đưa cho cô, nói: “Cái này tặng cho em, hôm nay anh cố ý lên trấn trên chọn, người bán hàng nói các cô gái đều thích loại này, em thử một chút xem có dùng được không.”

Lâm Lâm từ trong tay Tần Trạch Dương nhận lấy, phía trên hộp còn dư lại hơi ấm nhàn nhạt.

“Cảm ơn anh, em rất thích.” Lâm Lâm vui vẻ trả lời. Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Lâm nhận được quà tặng từ bạn trai chính thức. Một hộp mỹ phẩm dưỡng da ở thế kỷ 21 là món quà cực kỳ bình thường, nhưng ở thập niên 70 lại là thứ thập phần trân quý.

Anh thấy hai người đã đi cách nhà cô một đoạn, con đường nhỏ cũng bắt đầu tối dần, nói với cô: “Em trở về đi, cô gái nhỏ trở về quá muộn cũng không an toàn.”

“Được, anh trở về cũng chú ý an toàn.” Lâm Lâm chưa từng nói chuyện yêu đương, lúc này cũng không biết nói gì.

Tần Trạch Dương nhìn theo bóng lưng cô khuất dần, lúc này anh mới xoay người trờ lại chỗ ở của thanh niên trí thức.

“Con đã về, đến xem, đây là đồ vật Trạch Dương đưa tới. Nhìn xem có thịt, còn có cả kẹo sữa đại bạch thỏ, mẹ thấy hắn tiêu pha như vậy, sẽ không biết giữ tiền. Sau này kết hôn con nhớ phải quản tiền, đừng để cho hắn lại tiêu hoang.” Sau khi Lâm Lâm trở về, mẹ Lâm liền kéo cô vào trong phòng nói nhỏ.



“Mẹ, đây là tiền của anh ấy, anh ấy muốn xài như thế nào liền xài như thế ấy, con quản làm gì a.” Lâm Lâm cảm thấy việc quản tiền có chút phiền toái, cô không phải là người giỏi tính toán, sau khi kết hôn cũng chỉ muốn tận hưởng cuộc sống an nhàn, thoải mái qua ngày thôi.

“Đều sắp phải kết hôn, tiền của hắn còn không phải của con hay sao? Đứa nhỏ này sao lại không hiểu chuyện như vậy? Nghe mẹ sẽ không sai, mẹ sẽ không hại con.” Mẹ Lâm tận tình khuyên nhủ.

“Được được được, mẹ, con đã biết.” Mẹ Lâm nhìn bộ dáng hiện tại của con gái có chút lo lắng, đứa con gái này sau khi rơi xuống nước như thế nào càng ngày càng không có đầu óc?

“Sao rồi, cậu nua mấy thứ kia đồng chí Lâm có thích hay không?” Thấy Tần Trạch Dương trở về, Tống Triều liền đi tới vẻ mặt bát quái.

“Cậu quan tâm chuyện này làm gì?” Tần Trạch Dương liếc mắt nhìn hắn, không trả lời.

“Tôi đây không phải là lần đầu thấy cậu lâm vào bể tình, muốn giúp cậu tham mưu sao. Nếu như chẳng may anh em thật vất vả mới có đối tượng lại để vuột mất, tôi sẽ cảm thấy thật có lỗi nha.” Tống Triều nghiêm trang nói hươu nói vượn.

Tần Trạch Dương liền mặc kệ hắn, xoay người đi tới phòng bếp, chuẩn bị nấu chút nước ấm rửa mặt, rửa chân.

“Được rồi, được rồi, tôi thừa nhận là tôi muốn bát quái, cậu không thể thoả mãn một chút lòng hiếu kỳ của tôi sao.” Tống Triều đi theo phía sau Tần Trạch Dương, trong miệng nói liến thoắng không ngừng.

Đêm khuya tĩnh lặng, Tần Trạch Dương bỗng nhiên nghe được Tống Triều đang ngủ ở bên cạnh hỏi khẽ: “Cậu từ bỏ việc trở về thành sao?”

Tần Trạch Dương mở mắt, bên tai là thanh âm ngủ ngáy, nghiến răng của mấy thanh niên trí thức khác. Mới đầu đến đây Tần Trạch Dương còn không quen, nhưng sau ba năm cũng đã dần thích nghi.



“Không có.” Lần này Trần Trạch Dương đáp một cách kiên định, đã không còn sự mê mang giống như lần trước Tống Triều hỏi nữa.

“Vậy cô gái kia thì sao?”

Tần Trạch Dương biết Tống Triều đang hỏi ai, lúc này Tần Trạch Dương cũng nhớ đến gương mặt tươi cười, toả sáng như ánh sao đêm khi nhận được quà tặng anh đưa: “Dù tôi có đi đến đâu, cũng sẽ đưa cô ấy đi cùng.”

Ngày hôm sau, từ sáng sớm người dân thôn Nam Khê đã bắt đầu ra ruộng trồng bắp, gieo mầm lúa nước, trồng khoai lang đỏ, trồng đủ các loại cây đậu cùng rau xanh. Hiện tại đang là thời điểm quan trọng để trồng vụ hè thu, không thể lãng phí một giây một phút nào.

Lâm Lâm được phân nhiệm vụ gieo mầm lúa nước, cách làm là đem hỗn hợp bùn và nước trộn lại với nhau nặn thành viên cầu nhỏ cỡ lòng bàn tay. Ở giữa tạo một cái lỗ nhỏ để gieo hai ba hạt giống vào bên trong, sau đó đem từng quả cầu bùn xếp thành hàng đặt trên mặt đất. Cuối cùng dùng đất cát phủ lên lỗ nhỏ chứa hạt giống.

Lúc này, Lâm Lâm cố ý tìm kiếm bóng dáng Tần Trạch Dương trong đám người, thấy anh được phân đến đội ngũ trồng khoai lang đỏ.

Đứng ở trong một đám nam nhân đang làm việc, trông anh vẫn cực kỳ nổi bật, chỉ cần liếc nhìn một cái liền có thể nhận ra anh. Khi Lâm Lâm nhìn về phía anh, đối phương dường như có tâm linh cảm ứng, quay đầu lại hướng Lâm Lâm nở nụ cười nhẹ.

Mới buổi sáng mà Lâm Lâm đã bị sắc đẹp đánh sâu vào, khuôn mặt hơi hơi phiếm hồng, bùn trong tay cũng bị nặn thành hình dạng kỳ quái. Vu Kim Phượng ở phía sau nhìn thấy, dùng khuỷu tay huých nhẹ Lâm Lâm.

Lâm Lâm phục hồi lại tinh thần, chột dạ cúi đầu tập trung nặn bùn tiếp.

Tất cả cảnh tượng này đều bị Hạ Lan Anh ở bên cạnh chứng kiến, trong lòng dâng lên mãnh liệt không cam lòng. Dựa vào cái gì mà cô ta làm nhiều chuyện vì anh như vậy nhưng anh đều khinh thường nhìn lại, nữ nhân kia thì cái gì cũng chưa làm, anh lại nguyện ý cưới cô ta. Hạ Lan Anh ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Lâm Lâm, thực sự không rõ chính mình thua kém cô ở điểm gì.