Mẹ Lâm ngồi bên cạnh đắc ý, cách đó không xa mẹ Lý Cương đang được mọi người hâm mộ vì con trai trở thành sinh viên, bỗng dưng đề tài lại đổi qua Lâm Lâm nên có chút không vui, giọng điệu kỳ quái nói: “Giờ này đang là thời gian làm việc của Cung Tiêu Xã. Lâm Lâm sẽ không phải mới đi làm một tháng đã bị lãnh đạo cho nghỉ việc đấy chứ.”
“Ôi, mẹ Cương tử nói thế thì khác nào bảo Lâm Lâm làm sai chuyện gì nên mới bị cho nghỉ hay sao, da mặt con gái người ta mỏng, nói thế cũng không tốt a.”
Mẹ Lâm đang định sinh khí thì bị Lâm Lâm cản lại, cô điềm tĩnh đáp: “Không nhọc các thím lo lắng ạ, hôm nay cháu được nghỉ phép, không chỉ có nghỉ hôm nay mà mỗi tháng đều được nghỉ bốn ngày có lương. Vừa lúc mới nhận được lương nên cháu mua chút đồ về chủ yếu để thăm cha mẹ.”
Mẹ Lý Cương bĩu môi: “Công nhân thì sao chứ, Cương tử nhà chúng ta còn là sinh viên đấy, tương lai công việc còn tốt hơn công nhân nhiều.”
“Chuyện Lý Cương nhà thím được vào Đại học Công Nông Binh, cháu cũng nghe nói rồi, đúng là phải chúc mừng thím a, chúc Lý Cương sau này tiền đồ vô lượng, chúc gia đình thím sau này đều trải qua ngày lành.” Lâm Lâm không thèm so đo, đơn giản chúc mừng. Chỉ có chính cô biết lời chúc của mình có ý nghĩa gì là được.
Mẹ Lý Cương không biết nên nói cái gì, rõ ràng lời nói là chúc mừng bọn họ, nhưng nghe kiểu gì cũng không thấy dễ chịu là sao.
"Được rồi, mọi người có ai tự đề cử hay đưa ra ý kiến gì không?" Đại đội trưởng canh thời gian thấy xã viên trao đổi đủ rồi liền lên tiếng.
"Ta tới."
"Nhị Cẩu Tử, sao lại là cậu, cậu đảm đương việc chấm công điểm? Tôi sợ cậu đến tên mình còn không biết viết đâu." Đại đội trưởng không vui nói.
"Ha ha ha" Mọi người xung quanh đều không nhịn được cười phá lên.
"Nhị Cẩu Tử, mặt cậu cũng dày thật đó, tôi biết viết tên mình còn khống dám đứng lên đây này."
"Nhị Cẩu Tử nếu chấm công điểm thì cũng đừng chấm tên của tôi thành của người nhà cậu nhé, ha ha."
"Đi đi đi, tôi không được thì cũng không đến lượt các người." Nhị Cẩu Tử vẻ mặt tức tối đáp trả.
Đại đội trưởng có chút phiền muộn, thôn bọn họ là một thôn nghèo, trong thôn đa số đều không biết chữ, gia đình nào cho con cái đi học thì cũng chỉ hết tiểu học là cùng. Sau khi rơi vào thời kỳ nhạy cảm rất nhiều giáo viên bị phê đấu sau đó hạ phóng đến chuồng bò khắp nơi để cải tạo, thôn dân vốn dĩ đã nghèo lại càng không muốn cho con cái đi học. Gần mười năm nay không ai còn động đến chữ nghĩa, ai từng học qua giờ cũng chẳng đọng lại mấy chữ trong đầu.
"Đại đội trưởng, bằng không thì để thanh niên trí thức đảm đương vị trí chấm công điểm đi." Lâm Lâm đứng lên đề xuất.
Đại đội trưởng cau mày suy tư, kỳ thật bản thân ông trước đó cũng từng có ý nghĩ này, nhưng là ai cũng biết chấm công điểm là công việc béo bở, dù mình không làm được thì cũng không muốn cho người ngoài thôn được hưởng lợi. Sợ rằng nếu ông để cho thanh niên trí thức nhận việc thì đại đa số thôn dân sẽ có ý kiến nói ông tiện nghi người ngoài.
"Vì cái gì mà lại tiện nghi cho người ngoài? Lâm Lâm à, cô không phải vì có đối tượng là thanh niên trí thức nên mới đi bênh vực người ngoài đấy chứ." Đại đội trưởng chưa nói gì đã có người lên tiếng phản đối.
"Tiểu Lâm còn chưa gả cho người ta đâu, cũng không cần sốt sắng lấy lòng đối tượng như vậy a."
"Đúng vậy, thôn chúng ta có biết bao nhiêu người, chẳng lẽ không tìm được người hay sao, làm gì mà phải nhường công việc tốt như vậy cho người ngoài chứ."
"Đúng thế, đúng thế, tôi không đồng ý để nhóm thanh niên trí thức làm đâu."
"Tôi cũng phản đối."
Một người lên tiếng dẫn đến đám người khác cũng hùa theo đám đông, tỏ ý mình không làm được cũng không muốn để người khác làm. Trước đó đã có người hâm mộ ghen tỵ với Lâm Lâm, hiện giờ cũng mượn cớ móc mỉa cô.