Chương 4: Cam tâm tình nguyện

Lâm Lâm rà soát lại ký ức, nhận ra đây là chị em tốt của mình tên Vu Kim Phượng, là con gái của đội trưởng thôn Nam Khê, một cô gái có tính cách thật thà đáng yêu.

“Chị khoẻ hơn nhiều rồi, hiện tại không có vấn đề gì. Mấy ngày nay em thế nào, có chuyện gì mới hay không?” Lâm Lâm dời đi đề tài, cô không muốn nhắc đến chuyện mấy ngày hôm trước nữa. Vì bản thân cô không hề có chút ấn tượng nào về việc mình rơi xuống nước.

“A, kia không phải thanh niên trí thức Tần hay sao, hắc hắc, chị Lâm Lâm, chị nhìn xem.” Vu Kim Phượng lặng lẽ tiến đến trước mặt Lâm Lâm nói nhỏ.

Lâm Lâm nghe thấy tên này, lập tức phản xạ có điều kiện nhìn về phương hướng Vu Kim Phượng nói. Cô chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt của Tần Trạch Dương, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ khiến người rung động. Đó là một gương mặt giống như được điêu khắc tỉ mỉ, làn da trắng nõn mịn màng, sống mũi cao thẳng tắp, lông mi dài che phủ đôi mắt đang cụp xuống tạo cho người ta cảm giác vừa xa cách lại ôn hoà.

Dường như cảm nhận được điều gì đó, Tần Trạch Dương đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lâm Lâm. Từ trực diện cô có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy sáng ngời của anh, bên trong như thể chứa đựng cả bầu trời sao lấp lánh. Trong đầu chỉ nghĩ tới “không hổ danh là nam nhân có thể khiến nữ chính mê đắm, thật cmn đẹp a.”

“Lâm Lâm nhìn thanh niên trí thức Tần đến ngây người a, đừng có gấp, qua mấy ngày nữa kết hôn thì thanh niên trí thức Tần cả người đều là của cô, mỗi ngày đều có thể nhìn nha.” Thím Ngô ở bên cạnh trêu ghẹo.

Lâm Lâm nghe thấy lời này liền phục hồi lại tinh thần, gương mặt nổi lên đỏ ửng, có chút quẫn bách. Cô dù sao cũng là nữ thanh niên đến từ thế kỷ 21, sao lại rơi vào cảnh bị sắc đẹp mê hoặc a.

Nhưng nghĩ tới đối tượng kết hôn của mình là người này thì lại không có chút phản cảm nào, có thể nhặt được anh chồng đẹp trai như vậy cũng thực không tồi đâu.

Không được, không được, không nói đến Tần Trạch Dương có nguyện ý hay không, chính bản thân cô cũng không hiểu quá nhiều về anh, hai năm sau Tần Trạch Dương cũng sẽ rời khỏi thôn Nam Khê trở về Bắc Kinh. Cô cùng anh kết hôn chẳng phải là lãng phí hai năm thời gian hay sao. Càng quan trọng là cô muốn rời xa nhân vật trong cốt truyện, muốn trải qua cuộc sống an ổn thuộc về chính mình.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lâm Lâm cảm thấy không thể như vậy, cô cần phải chủ động một chút, tìm cơ hội cùng nam phụ giải thích rõ ràng.



Nhổ cỏ được nửa buổi có chút thời gian giải lao, cô rốt cuộc tìm được cơ hội đến chỗ Tần Trạch Dương, đưa ánh mắt ra hiệu cho anh, ý bảo anh đi theo mình.

Tần Trạch Dương nhìn cô gái vừa khỏi bệnh, một buổi sáng lao động trên mặt còn lấm tấm mồ hôi, vài sợi tóc cũng bị ướt đẫm dán ở trên mặt, lộ ra cả khuôn mặt thanh tú, làn da bóng loáng tinh tế, nhìn kỹ còn có thể thấy cả lông tơ. Đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào anh mang theo sự tự tin cùng với trạng thái tinh thần sáng ngời khác hẳn so với dáng vẻ rụt rè nhút nhát trước đây. Tần Trạch Dương nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo cô tới bên cạnh bờ sông nhỏ của thôn Nam Khê.

“Cô tìm tôi có chuyện gì sao?” Tần Trạch Dương lên tiếng hỏi.

“Ngày đó anh đã cứu tôi, cảm ơn anh.” Lâm Lâm hướng Tần Trạch Dương nói lời cảm tạ.

“Chuyện nhỏ không tốn sức gì, tôi cũng chỉ là trùng hợp đi ngang qua.” Tần Trạch Dương nhìn cô gái trước mắt đáp.

“Dù sao vẫn phải cảm ơn anh, nhưng bởi vì cứu tôi lại khiến anh khó xử, tôi cảm thấy rất áy náy, chuyện này là lỗi của tôi, tôi sẽ cùng cha mẹ giải thích rõ ràng, anh về sau còn phải trở về thành phố, không thể vì tôi mà làm chậm trễ tiền đồ của anh được.” Lâm Lâm chân thành nói.

Tần Trạch Dương nhìn người con gái đang hướng mình giải thích, bỗng dưng có chút muốn cười. Trước đó đơn giản là vì muốn chịu trách nhiệm mới đồng ý cưới cô, nhưng hiện tại cảm thấy lấy cô gái như cô cũng không tệ chút nào. Hiện tại anh cũng đã 23 tuổi, thời điểm này thành gia cũng thích hợp, nhìn bộ dáng cô gái vẻ ngoài thanh tú, ngôn ngữ cử chỉ nhẹ nhàng mang đến cho người đối diện cảm giác thực thoải mái. Tâm trạng của Tần Trạch Dương bỗng vui vẻ hơn rất nhiều.

“Lâm Lâm” Nghe thấy Tần Trạch Dương gọi tên mình, Lâm Lâm nghi hoặc chớp mắt.

“Tôi cảm thấy cô rất tốt, cưới cô là tôi cam tâm tình nguyện, cho nên cuộc sống về sau mong chỉ giáo nhiều hơn.” Tần Trạch Dương cười nhìn về phía Lâm Lâm.

Lâm Lâm nhìn dáng vẻ Tần Trạch Dương tươi cười, cả người giống như phát sáng lên, nguyên bản đã đẹp trai lại tăng thêm vẻ soái khí bức người. Cô tự dặn lòng phải giữ vững chủ kiến.